[Trường công lập Plantagenet tọa lạc bên hồ Sofilier phía đông thành phố White, là một học viện lâu đời với bề dày truyền thống đáng tự hào.
Suốt hàng trăm năm qua, nơi này đã đào tạo ra vô số chính khách và tinh anh thương giới.
Tỷ lệ học sinh tốt nghiệp từ Plantagenet mỗi năm đỗ vào các trường đại học danh tiếng hàng đầu thế giới lên đến bảy mươi phần trăm.
Đến tận ngày nay, trường vẫn nghiêm túc giữ gìn truyền thống quý báu do Jacop III đặt ra: mười bốn tuổi nhập học, hai mươi tuổi tốt nghiệp.
Đầu năm học mới, lớp 11A của Trường công lập Plantagenet xuất hiện một học sinh chuyển trường nghèo đến từ một thị trấn nhỏ phía đông nam – Khương Nghiên.
Cô học giỏi, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng lại đắc tội với Tư Húc – con trai độc nhất của gia tộc giàu có nhất nhì khu vực, và từ đó trở thành mục tiêu của bạo lực học đường.
Không lâu sau, nhóm học sinh bình dân do Khương Nghiên dẫn đầu đã chính thức tuyên chiến với giới quý tộc luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Đứa con ngỗ ngược của giới tài phiệt, Chủ tịch hội học sinh tao nhã, kẻ thừa kế hoàng thất thần bí cao quý, đội trưởng bóng rổ hài hước đa tình...
Trong cuộc chiến này, mỗi người sẽ đóng vai trò như thế nào? Và câu chuyện sẽ đi đến kết cục ra sao?]
Trước đó không lâu, mùa thu vừa chạm ngõ, những con ve đã kêu suốt cả mùa hè giờ chỉ còn lại vài tiếng rêи ɾỉ uể oải.
Gió nhẹ lướt qua tán ngân hạnh, khiến những chiếc lá vàng úa vang lên tiếng xào xạc trên đỉnh đầu.
Lúc này đã gần mười giờ tối, hơn một tiếng trôi qua kể từ khi tiết học buổi tối kết thúc.
Bầu trời chìm trong sắc đêm tĩnh lặng, gió đêm se lạnh, đa số học sinh đều đã quay về ký túc xá. Trên sân trường vắng vẻ chỉ còn nghe được tiếng những chú mèo nhỏ len lỏi qua bãi cỏ.
Trăng sáng treo cao, mặt hồ nhân tạo phía tây của Trường công lập Plantagenet gợn lên từng làn sóng bạc.
Phía bắc hồ là một khu rừng sồi rậm rạp, Khương Nghiên đứng ở bên ngoài rìa rừng. Đối diện với cô là năm người, ba nam hai nữ. Người đứng đầu là một nam sinh tóc dài lửng vai, mái tóc bên trái che mất một mắt, tay không ngừng xoay một mặt dây chuyền bạc.
Chiều nay, Khương Nghiên tìm thấy một bức thư nặc danh trong ngăn bàn của mình.
Trong thư nói có người nhặt được mặt dây chuyền cô đánh mất, bảo cô đến khu rừng sồi lúc chín giờ rưỡi tối để nhận lại, nhớ phải một mình.
Mặt dây chuyền ấy là di vật mẹ để lại cho Khương Nghiên. Cô nhớ rất rõ mình đã cất nó trong ngăn kéo ký túc xá, chưa từng đeo ra ngoài, vậy mà chẳng hiểu sao lại biến mất không dấu vết.
Từ sau khi đắc tội với Tư Húc, cô liên tục bị đám thiếu gia tiểu thư trong trường nhắm đến.
Những chuyện thế này, Khương Nghiên đã thấy quá quen.
Cô thừa biết buổi hẹn tối nay chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp, nhưng vì món đồ kỷ niệm của mẹ, cô vẫn phải đến.
Khương Nghiên đứng yên lặng nhìn năm người phía trước.
Cô nhận ra người cầm đầu là Lục Nhất Hành, là học sinh lớp bên cạnh, nghe nói có chút quan hệ họ hàng với Tư Húc.
“Giờ tôi đã đến rồi. Cậu trả mặt dây chuyền lại đi.” Khương Nghiên nói.
Lục Nhất Hành cau mày, vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt.
“Khương Nghiên, cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Tôi giúp cậu tìm lại đồ bị mất, vậy mà cậu dùng cái giọng đó để cảm ơn tôi à?”
Khương Nghiên thầm nghĩ: Làm người có thể mặt dày đến mức này sao?
Rõ ràng là bọn hắn lấy trộm mặt dây chuyền, giờ còn giả bộ chính nghĩa, đòi hỏi cô phải biết ơn?
Cô mím môi, cố nén lửa giận, rồi nhẹ giọng lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Lục Nhất Hành nhếch môi cười, nụ cười đầy ác ý. Hắn nói:
“Bây giờ cậu quỳ xuống, dập đầu ba cái thật to cho tôi, tôi sẽ đưa lại ngay. Thế nào? Hoặc là…”
Hắn cố tình ngừng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Sáng mai, cậu đến trước mặt anh Tư, sủa ba tiếng như chó. Chọn cái nào?”
Bốn người phía sau hắn lập tức rút điện thoại ra, đồng loạt chĩa về phía Khương Nghiên, ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Khương Nghiên liếc bọn họ một lượt, ánh mắt lạnh đi thấy rõ.
Lẽ ra cô phải biết từ đầu, đám khốn này đã dày công ăn trộm món đồ quan trọng ấy, sao có thể dễ dàng trả lại cho cô?
Việc cô tới đây, thật chẳng đáng.
“Cậu cứ giữ lấy mà chơi.” Khương Nghiên lạnh nhạt nói rồi xoay người bước đi.
Lục Nhất Hành bỗng vươn tay chặn đường đi của Khương Nghiên, hắn nói với cô:
“Đã tới rồi thì đừng vội rời đi.”
Bốn người còn lại cũng lập tức áp sát lại gần.
Khương Nghiên nhìn bọn họ, lòng chợt thắt lại. Cô cố giữ bình tĩnh, lên tiếng hỏi:
“Các cậu định làm gì?”
“Làm gì à? Chút nữa rồi cậu sẽ biết thôi.”
Không biết từ đâu, Lục Nhất Hành lôi ra một cuộn dây thừng, dùng sức kéo thử hai đầu, vẻ mặt rất hài lòng.
Hắn từ lâu đã muốn cho con nhỏ nhà nghèo này một bài học nhớ đời. Dám chọc đến anh Tư của bọn hắn, đúng là không biết thân biết phận!
Rất nhanh sau đó, Khương Nghiên bị trói vào một gốc cây sồi phía sau. Miệng cô bị dán băng keo, không thể kêu cứu, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lục Nhất Hành trước mặt.
Hắn quay sang nói với hai nữ sinh đi cùng:
“Lột hết quần áo của nó ra.”