Hệ Thống Cẩu Nịnh Cấp Thần

Quyển 1 - Chương 9: Hội trưởng, tôi muốn vào hội học sinh

Thiệu Dã hoàn toàn không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tịch Quan Minh. Vậy ra hội trưởng thực chất không thích Khương Nghiên? Nghĩa là tối nay mình đã bận rộn vô ích rồi hả?

Thiệu Dã không để ý rằng, thực ra từ đầu đến cuối, Tịch Quan Minh chưa từng trực tiếp trả lời câu hỏi liệu hắn có thích Khương Nghiên hay không.

Lòng đầy uất ức, Thiệu Dã nghĩ lại.

Lúc đại hội thể thao diễn ra, mình đáng lẽ không nên ngốc nghếch chạy vòng vòng ở bên ngoài, mà nên ngồi xổm xuống đất khóc một trận thật to, như vậy hội trưởng chắc chắn sẽ chủ động đến an ủi.

Tịch Quan Minh nhìn Thiệu Dã trước mặt bỗng dưng nháy mắt liên tục, mặt mày nhăn nhó. Một gã cao hơn một mét tám mà làm ra biểu cảm này quả thực có hơi buồn cười.

Tịch Quan Minh nhướng mày hỏi:

"Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Tôi đang cố nặn nước mắt." Thiệu Dã thành thật trả lời. Thế nhưng, tuyến lệ của cậu hình như quá ngoan cường rồi, nặn thế nào cũng không ra lấy một giọt.

Tịch Quan Minh im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi:

"Cậu có cần khăn tay của tôi không? Nếu thích thì ngày mai có thể đến văn phòng hội học sinh tìm tôi. Cậu biết văn phòng của tôi ở đâu rồi chứ?"

Thiệu Dã gật đầu.

Đương nhiên là cậu biết văn phòng hội học sinh ở đâu, bởi vì cậu đã lượn lờ ngoài cửa nơi đó không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ một hồi, Thiệu Dã mặt dày nói với Tịch Quan Minh:

"Hội trưởng, tôi muốn vào hội học sinh."

Tịch Quan Minh bình tĩnh đáp:

"Đợt tuyển thành viên mới của hội học sinh đã kết thúc từ tuần trước rồi. Nếu cậu muốn tham gia, e rằng chỉ có thể đợi đến năm sau thôi."

Thiệu Dã tất nhiên biết năm nay hội học sinh đã kết thúc tuyển chọn. Cậu cũng đã đăng ký tham gia, nhưng đáng tiếc lại bị loại ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên.

Khi đó, cậu không chỉ tâng bốc bản thân lên tận mây xanh mà còn xuất phát từ tận đáy lòng bày tỏ sự ngưỡng mộ và tôn kính với hội trưởng.

Thiếu điều chưa nói thẳng rằng mình sẵn sàng làm chó cho Tịch Quan Minh mà thôi.

Ấy vậy mà cuối cùng vẫn bị loại phũ phàng.

Có khuất tất! Nhất định có khuất tất!

Đám người trong hội học sinh chắc chắn sợ rằng nếu mình vào được, thì bọn họ sẽ không còn cơ hội nói chuyện trước mặt hội trưởng nữa!

"Năm sau cố gắng nhé." Tịch Quan Minh khẽ nhếch môi, nói lời động viên xong mới sực nhớ ra chưa biết tên Thiệu Dã, bèn hỏi:

"Bạn học, cậu tên gì?"

"Thiệu Dã."

"Thiệu Dã? Chữ "Dã" nào?"

"Là Dã trong đồng ruộng."

Ánh mắt Thiệu Dã lấp lánh, bờ ngực màu mật ong vững chãi phập phồng, dưới ánh trăng trông như được thoa một lớp dầu bóng vậy.

Tịch Quan Minh khẽ gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."

Thật sự nên gọi Khương Nghiên đến mà xem này! Xem thử hội trưởng làm cách nào để ghi nhớ tên người khác. Dù không thể đi cửa sau vào hội học sinh, nhưng đây chẳng phải cũng là một bước tiến lớn hay sao?

"Hội trưởng, tôi đưa anh về nhé." Thiệu Dã ưỡn ngực, hào hứng đề nghị.

Ánh mắt Tịch Quan Minh thoáng lướt qua phần ngực căng tràn của đối phương, giọng nhẹ nhàng:

"Không cần đâu. Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, cậu mau về đi."

Thiệu Dã cũng không cứng đầu, ngoan ngoãn rời đi, chỉ là vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, hệt như một đứa trẻ ngày đầu tiên đi mẫu giáo vậy.

Chỉ có điều, đứa trẻ này có hơi to con một chút.

Tịch Quan Minh phất tay chào cậu.

Vừa đi, Thiệu Dã vừa nghĩ.

Muộn thế này rồi, tại sao hội trưởng lại xuất hiện ở đây? Không lẽ ăn no quá nên ra ngoài tiêu cơm?

Cậu nhớ trong cửa hàng tiện lợi gần ký túc xá có bán viên tiêu thực.

Nhưng nếu hội trưởng không phải ăn quá no thì sao?

Thôi kệ, dù gì thuốc tiêu hóa cũng không gây tác dụng phụ, xem như ăn vặt đi. Nếu mình đoán đúng, chẳng phải hội trưởng sẽ nhìn mình bằng con mắt khác sao?

Nghĩ đến đây, Thiệu Dã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bỗng phía sau vang lên giọng của Tịch Quan Minh gọi cậu lại:

"Bạn học Thiệu Dã."