Trước mắt thì ở trong nước có rất nhiều tấm bảng nói người máy Tảo Địa vẫn còn tồn tại những vấn đề nhất định trong quá trình sử dụng và chưa thực sự mang lại tiện lợi cho con người.
Điều này cũng liên quan đến trình độ phát triển hiện nay của trí tuệ nhân tạo. Nhiều năm trước, trí tuệ nhân tạo có danh tiếng rất lớn, nhưng rất nhiều công ty chỉ biết treo đầu dê, bán thịt chó.
Du Thanh Chi xem hết bảng báo cáo, sau đó tổ chức họp với nhân viên bộ phận nghiệp vụ, thế là đi qua một buổi sáng.
Sau khi hội nghị kết thúc, cô trở về phòng làm việc, nhắn tin cho dì Thu.
Du Thanh Chi: Dì Thu, buổi sáng này Kiều Yến Hi đã làm gì?
Dì Thu: Đứa bé ấy đã ăn sáng rồi nhưng vẫn một mực ở trong phòng.
Du Thanh Chi: Vâng.
Dì Thu: Nãy hộ lý có nói với tôi là cơm trưa để hắn làm một số bữa ăn bổ dưỡng cho cậu ấy.
Du Thanh Chi: Vậy thì dì để cho hắn làm đi.
Sau đó, Du Thanh Chi lại nhắn cho người hộ lý, nhờ hắn đốc thúc Kiều Yến Hi phải ăn hết một bát cơm cho bữa trưa, đây là giới hạn cuối cùng.
Cô còn nhờ người hộ lý xế chiều phải dành thời gian đưa anh ra ngoài một chút, vườn hoa hay khu phố gì cũng được.
Ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu nếu ở trong phòng cả ngày.
--------
Sau khi tan làm, cô trực tiếp đến Du gia, hôm nay cô muốn bàn chuyện hôn nhân của mình với bà nội và ba.
Cô không muốn Từ Mộng Nụ cũng tham gia vào việc thảo luận này nên đã cố tình đưa bà và bố đến phòng trà trên tầng hai.
Du Diên Huy tự mình pha trà, ly đầu tiên là cho mẹ ông, ly thứ hai là cho Du Thanh Chi, ly cuối cùng mới dành cho chính mình.
Tống Mỹ Hà thưởng thức trà, "Thanh Chi, có chuyện gì? Cháu nói đi."
Du Thanh Chi nhấp một ngụm trà, "Không phải hai người luôn hy vọng con có thể sớm kết hôn sao? Con đã tìm được người thích hợp rồi."
Du Diên Huy vô cùng kinh ngạc, không ngờ Du Thanh Chi lại đột nhiên tìm được người phù hợp để kết hôn, "Là ai?"
"Kiều Yến Hi."
Du Diên Huy và Tống Mỹ Hà đều không quen biết người có tên này, bà hỏi "Đứa bé là con nhà
nào?"
"Bà nội, anh ấy chính là người lần trước cháu đã nói với bà."
Tống Mỹ Hà suy nghĩ một chút, sau đó cười cười, "Ra là thằng bé đó, cháu đây là thành công rồi sao?"
"Vâng, anh ấy đã đồng ý với cháu, cháu muốn nhanh chóng đi lĩnh chứng cùng anh ấy."
Từ đầu đến cuối, Du Diên Huy cảm thấy mọi chuyện có chút đột ngột. Tuy ông hi vọng con gái mình có thể sớm kết hôn sinh con, vì Du gia khai chi tán diệp, nhưng ông cũng không đồng ý quá mức qua loa, "Rốt cuộc là đứa bé nhà nào?"
"Là con trai trưởng của Kiều gia."
Du Diên Huy hơi sửng sốt, ông đương nhiên biết Kiều gia. Tháng trước, tin tức gia chủ Kiều gia nhảy lầu đã khiến Nam Thành dậy sóng, công ty trách nhiệm hữu hạn của gia đình ấy cũng đã tuyên bố phá sản.
"Như thế nào lại là thằng bé?"
Cô biết cha mình sẽ không dễ dàng đồng ý, Du Thanh Chi đã sớm suy nghĩ câu trả lời thật kỹ, "Anh ấy rất ưu tú, ngoại hình ưa nhìn, học giỏi, tính tình cũng rất tốt, là mẫu người tiếp cận gần nhất với sự hoàn mỹ, con từ thời cấp ba đã bắt đầu thích anh ấy."
"Nhưng trong nhà nó đang xảy ra chuyện kia, con hiện tại ở cùng một chỗ với nó chính là đang nhóm lửa trên người."
"Ba, đó là việc của ba anh ấy, không liên quan nhiều đến ảnh mà." Du Thanh Chi cũng lười giải thích quá nhiều, chuyện kết hôn với Kiều Yến Hi cô đã làm chủ, sẽ không đổi ý, "Dù sao đi nữa con cũng chỉ nhận định mỗi người này, người khác con không tiếp nhận, nếu như hai người thật lòng hi vọng con sớm kết hôn thì hãy tiếp nhận anh ấy."
Tống Mỹ Hà biết tính tình của cô. Từ nhỏ đến lớn cô là người được sủng ái nhất trong nhà, những chuyện mà cô quyết định, ai cũng đừng hòng phản đối.
Bà hỏi: "Thanh Chi, thằng bé đó có thật sự muốn ở bên cháu không?"
"Đương nhiên là muốn chứ ạ."
Du Diên Huy vẫn không thể tiếp nhận bối cảnh của anh, "Người môn đăng hộ đối còn có rất nhiều, muốn nhiều hơn nữa cũng có."
Giọng điệu của Du Thanh Chi bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại mang theo một chút uy hϊếp, "Ba, có nhiều hơn một trăm người con cũng không xem đâu. Kiều Yến Hi là người con thích từ thời trung học, hiện tại phải rất vất vả mới được bên nhau, cho dù có nói cái gì đi nữa con cũng không buông ra đâu. Nếu hai người mạnh mẽ phản đối, con sẽ không bao giờ lấy chồng."
"Con..." Du Diên Huy bị cô chọc tức đến nhức cả đầu. Người con gái này của ông tính tình như thế nào ông rất rõ ràng, đều do từ nhỏ ông nuông chiều đến hỏng, "Thanh Chi, ba cũng là vì tốt cho con. Tình hình Kiều gia quá đặc thù, con cùng cậu ta kết hôn, ít nhiều gì cũng sẽ có không ít chuyện phiền toái."
"Ba, con đã trưởng thành rồi, biết điều gì là tốt nhất cho mình. Cho dù có rắc rối, con cũng có năng lực để giải quyết." Du Thanh Chi nhấp thêm một ngụm trà, "Hơn nữa con cũng đã nói rõ ràng với anh ấy rồi, nếu tương lai tụi con có em bé, đứa nhỏ ấy sẽ mang họ của con."
Tống Mỹ Hà và Du Diên Huy nghe vậy liền có chút động tâm, bọn họ thực sự hi vọng đứa bé của Du Thanh Chi có thể mang họ Du, kế thừa hương khói Du gia.
Nghĩ như vậy thì tính ra bọn họ cũng không thua thiệt gì.
Tống Mỹ Hà nói: "Cháu bảo tiểu tử kia rất tốt, nhưng bọn ta cũng chưa từng gặp qua, hay là đưa nó về đây ra mắt đi."
Du Thanh Chi nói: "Chờ cuối tuần đi, cháu sẽ dẫn anh ấy về."
"Còn một chuyện nữa... Gần đây chân anh ấy bị thương, khoảng thời gian này phải ngồi xe lăn, mong hai người đừng có thành kiến với anh ấy."
Nghĩ đến điều gì đó, cô tiếp tục bổ sung: "Cha anh ấy vừa qua đời không lâu nên tâm tình cũng có chút sa sút, hai người cố gắng nói điều tốt đẹp một chút."
Tống Mỹ Hà và Du Diên Huy liếc nhìn nhau, có phần bất lực.
Du Thanh Chi đưa tay nhìn đồng hồ, mới đây mà đã chín giờ.
"Bà nội, ba, cũng không còn sớm nữa, con phải về rồi."
Tống Mỹ Hà hỏi: "Đây là nhà cháu, cháu tính về đâu nữa?"
Du Thanh Chi nói: "Kiều Yến Hi hiện tại đang ở nhà cháu, cháu phải về."
Du Diên Huy hơi mở lớn mắt, không ngờ nhanh như vậy mà cậu ta đã ở chung. Ông vừa định giáo dục cô đôi câu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Sau đó tự trách mình lúc trước đã quá nuông chiều, đến mức cô luôn luôn làm theo ý mình.