Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 16: Anh Chưa Từng Thích Cô Gái Nào Sao?

Khi Du Thanh Chi về đến nhà, đèn phòng Kiều Yến Hi vẫn sáng.

Cô bước vào nhà, dì Thu đang dọn dẹp nhà bếp, thấy cô trở về liền nói: "Tôi tưởng tối nay cô qua đêm ở nhà lớn chứ."

"Không có." Du Thanh Chi ngồi trước cửa thay giày, "Dì Thu, Kiều Yến Hi vẫn trong phòng à?"

"Đúng vậy, hôm nay trừ ăn cơm ra thì còn lại đều ở trong phòng. Tôi có mượn cớ dọn dẹp đi vào, thấy cậu ấy đang đọc sách."

"Vậy cũng tốt." Du Thanh Chi đi đến trước cửa phòng Kiều Yến Hi, gõ một cái, người bên trong lên tiếng: "Vào đi."

Du Thanh Chi đẩy cửa đi vào. Kiều Yến Hi đã thay một bộ đồ ngủ, hiển nhiên là do hộ lý giúp anh tắm.

Lúc này anh không đọc sách, cô cũng không thấy điện thoại anh đâu cả, chỉ thấy anh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Du Thanh Chi đi về phía anh, "Đã quen với nơi này chưa?"

Kiều Yến Hi nhẹ nói: "Một chút."

Du Thanh Chi liếc qua kệ sách bên cạnh, có hơn trăm cuốn, đều là cô mua.

"Những cuốn sách này anh thấy được không? Cần mua thêm không?"

"Vẫn tốt."

Lại là trả lời hai chữ, Du Thanh Chi cũng không giận, "Anh có thể tự mình lên mạng chọn sách. Còn nữa, tôi muốn mua cho anh một máy tính phù hợp cho việc lập trình và một máy đánh chữ 3D, anh nghĩ xem nên mua loại nào tốt nhất?"

"Không cần tốn kém."

"Chút tiền đó với tôi mà nói không đáng kể." Du Thanh Chi nói: "Từ khi còn học cấp ba anh đã thích nghiên cứu máy móc và trí tuệ nhân tạo, có những thiết bị này anh có thể tự làm những thứ mình muốn, còn có thể gϊếŧ thời gian, ở nhà cũng sẽ thấy không quá khó chịu."

Trên mặt Kiều Yến Hi không có biểu tình gì, "Không cần. Tôi hiện tại không có hứng thú."

Du Thanh Chi nói: "Dù sao thì tôi cũng sẽ mua và đặt nó trong nhà, chờ khi nào anh thấy hứng thú lại làm cũng được."

Kiều Yến Hi không nói nữa, anh luôn luôn nói không lại Du Thanh Chi.

Du Thanh Chi ngồi xuống mép giường của anh, "Hôm nay tôi đã nói xong chuyện kết hôn với bà nội và ba, bọn họ kêu tôi cuối tuần này dẫn anh về."

Kiều Yến Hi vẫn bình tĩnh như cũ, anh đã đáp ứng điều kiện của cô thì đương nhiên cũng sẽ tùy ý để cô sắp xếp, "Được."

Du Thanh Chi nhìn anh, "Tôi có một yêu cầu nho nhỏ."

"Cái gì?"

Du Thanh Chi nghiêng đầu nhẹ, "Chí ít thì trước mặt họ, anh hãy biểu hiện ra dáng vẻ là có chút thích tôi."

"Cô nghĩ tôi nên thể hiện như thế nào?"

Du Thanh Chi nhẹ cười, "Kiều Yến Hi, anh chưa từng thích cô gái nào sao?"

Kiều Yến Hi: "..."

Du Thanh Chi đưa tay, chụp lấy tay anh đang đặt trên lan can xe lăn. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ có một chút gầy gò, mạch máu trên mu bàn tay cũng thấy rất rõ.

Kiều Yến Hi ngước mắt nhìn cô. Du Thanh Chi đặt bàn tay mình lên mu bàn tay anh, khóe môi hơi gợi lên, "Ví dụ như, tôi và anh sẽ có một chút động tác thân mật, anh phải phối hợp với tôi."

Kiều Yến Hi cụp mắt, "Được."

"Thật ra thì tôi cũng không cần anh biểu hiện rất thích tôi, tình cảm thực sự là thứ không thể miễn cưỡng, diễn quá mức rất dễ bị người nhìn thấy sơ hở, nhưng nếu như anh quá lạnh nhạt với tôi, bà nội cùng ba sẽ không yên tâm để chúng ta kết hôn."

Du Thanh Chi rút tay lại, nghĩ về việc Kiều Yến Hi muốn kết hôn với mình, cười khẩy, "Rất hoang đường phải không?"

Cô đứng dậy, nhìn anh, "Anh cứ coi như tôi bị điên, vận khí anh không tốt, vừa vặn gặp phải tên điên là tôi."

Kiều Yến Hi không đáp lại. Nếu là trước đây anh nhất định sẽ cảm thấy cô thực sự là người điên, nhưng hiện tại anh dường như không còn tâm trạng để đánh giá xem hành vi của cô có phải rất điên cuồng hay không.

"Đã muộn rồi, anh đi ngủ đi." Du Thanh Chi hỏi: "Có cần tôi đỡ anh lên giường không?"

"Tôi tự làm được."

"Vậy tôi nhìn anh làm."

Kiều Yến Hi nhấn nút trên xe lăn trí năng để nó chuyển hướng về phía giường, sau đó hai tay chống lên thành xe lăn, một chân đứng thẳng rồi hơi xoay người, ngồi lên giường, thuận thế nằm xuống, kéo chăn đắp lên.

Một loạt động tác khá lưu loát.

Du Thanh Chi cúi người sửa sang lại chăn mền cho anh, sau đó cầm điều khiển trên tủ đầu giường, tắt hết các đèn lớn trong phòng, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, "Ngủ ngon."

Xong xuôi, cô xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Dì Thu đứng đợi bên ngoài, "Thế nào? Kiều tiên sinh đã ngủ chưa?"

"Vừa ngủ." Du Thanh Chi nói: "Dì Thu, nếu ban đêm anh ấy có bất kỳ động tĩnh gì thì hãy lên phòng nói cho tôi biết nhé."

"Được, tôi biết rồi."

Du Thanh Chi lên lầu, phòng của cô ở tầng hai.

Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi dựa vào đầu giường, nghiên cứu các loại máy tính thích hợp cho lập trình. Kiều Yến Hi đã không nói gì thì cô sẽ tự mình sắp xếp.

Thời gian anh ở nhà quá dài, nếu không có đồ vật để gϊếŧ thời gian, chắc chắn anh rất khó chịu.

Thạch cao trên đùi anh có thể được tháo ra vào cuối tuần này. Cô đã lên kế hoạch dẫn anh đến bệnh viện để kiểm tra và tháo nó, sau đó mới dẫn anh đến ra mắt bà nội và ba mình.

----------

Thứ bảy tuần trước, Sở Minh Húc lái một chiếc siêu xe màu xanh đậm đến trước cửa nhà Du Thanh Chi rồi xuống xe, trực tiếp nhập mật mã vào cửa chính.

Lúc trước, thời điểm Du Thanh Chi đi du học về nước, cô không muốn sống chung một mái nhà với mẹ kế nên Sở Minh Húc liền đưa cô đến đây để xem nhà và cô đã thích nó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Gia đình Sở Minh Húc làm kinh doanh bất động sản, chủ nhân trước của căn nhà này là bạn thân của hắn, thế là căn nhà vốn có giá ba ngàn năm trăm vạn cuối cùng được bàn giao với chỉ ba mươi ba triệu.

Sở Minh Húc và Du Thanh Chi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói họ là anh em ruột cũng không sai biệt lắm. Tuy cô là người mua nhà nhưng việc trang trí sau đó đều do Sở Minh Húc làm hết nên hắn đến nhà cô mà vẫn rất tự nhiên như ở nhà mình.

Trời vẫn còn rất sớm nên cửa nhà chính bên trong vẫn còn đóng. Hắn tiến lại, biết ý tứ gõ cửa, rất nhanh dì Thu đã ra mở, "Sở tiên sinh, sao đến sớm thế?"

"Thanh Chi đâu?"

"Còn ở trên lầu, cậu vào ngồi trước đi."

Sở Minh Húc vừa bước vào nhà liền ngây người.

Kiều Yến Hi mới từ trong phòng đi ra, đối diện ánh mắt kinh ngạc của hắn, không nói một lời.

Sở Minh Húc phản ứng rất lớn, hắn trừng mắt nhìn Kiều Yến Hi ngồi trên xe lăn, "Cậu thế nào lại ở chỗ này?"

Kiều Yến Hi: "..."

Lúc này, trên lầu truyền đến một âm thanh: "Tôi tự giới thiệu lại lần nữa, anh ấy là vị hôn phu của tôi."