Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 14: Ấn Tượng Thay Đổi

Kiều Yến Hi bưng chén cơm lên, anh đã lâu ở trong trạng thái đói bụng nhưng lại không muốn ăn, thời điểm nằm bệnh viện cũng chỉ là miễn cưỡng ăn một chút để duy trì năng lượng cơ thể.

Du Thanh Chi lúc ăn cơm rất im lặng. Cô chỉ gắp một ít hoa lam tây và thịt kho, bát canh sườn kia hoàn toàn không có đυ.ng đũa.

Ăn xong một bát cơm, cô không tiếp tục ăn nữa, chỉ uống một chút canh, coi như là hoàn thành xong bữa tối.

Cô nhìn sang Kiều Yến Hi, thấy bát cơm của anh vẫn còn một nửa, nhưng nhìn bộ dạng của anh dường như không muốn ăn tiếp.

Du Thanh Chi uống xong chén canh, "Là đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Kiều Yến Hi buông đũa xuống, "Không phải, tôi no rồi."

Làm sao một người đàn ông trưởng thành có thể ăn no với nửa bát cơm? Bát canh sườn kia cô không động đũa, anh cũng không có, bát canh vẫn y nguyên.

"Ăn thêm chút sườn đi."

Do dự trong chốc lát, Kiều Yến Hi lại cầm đũa lên, gắp một miếng sườn vào chén, nhưng cũng chỉ ăn duy nhất một miếng.

Du Thanh Chi nói: "Sau này ăn cơm cùng tôi có lẽ sẽ có nhiều món chay hơn, tôi không thích ăn thịt nhiều, thịt trên bàn đều là dì Thu làm cho anh. Anh có thể nói với dì muốn ăn món gì, tài nấu ăn của dì không tệ, nếu món gì không biết làm, nhìn một chút sách hướng dẫn cũng có thể làm được, thậm chí ăn rất ngon."

"Ừm."

Du Thanh Chi nhìn nam nhân đối diện. Trong suốt nửa tháng nay, phần lớn thời gian anh đều nằm trong bệnh viện, những ngày này thời tiết mát mẻ, không cần mặc áo khoác, thân hình của anh nhìn không ra có sự thay đổi gì, nhưng gương mặt đã trở nên gầy gò một cách rõ rệt.

Mỗi lần cô mang đồ ăn đến bệnh viện, anh hầu như đều bày ra một bộ dáng không muốn ăn. Cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ rất tệ.

"Kiều Yến Hi, tôi biết anh ăn không cảm thấy ngon, nhưng tôi không hi vọng anh bị tuột huyết áp ngất xỉu. Mỗi một bữa cơm, anh ít nhất phải ăn hết một bát cơm, hôm nay anh vẫn chưa ăn đủ một bát." Nói xong, Du Thanh Chi ra hiệu cho anh tiếp tục ăn nửa bát còn lại.

Kiều Yến Hi bưng chén lên lần nữa, tiếp tục ăn phần cơm còn lại.

Du Thanh Chi nhìn anh đang ăn rất chậm, cô có thể cảm nhận được cơm anh ăn nhạt như nước ốc, chẳng qua là ăn theo cách rất máy móc mà thôi...

--------

Sau khi ăn cơm xong, Du Thanh Chi đẩy anh ra cửa đi dạo. Khu biệt thự suốt ngày đều rất yên tĩnh, thi thoảng cũng sẽ có người chạy hoặc tản bộ, nhưng đại đa số thời gian đều là một mảnh im lặng.

Cô đẩy anh đi rất chậm, ánh đèn đường lúc thì kéo dài bóng họ ra, có lúc lại rút ngắn.

"Ngày mai tôi sẽ đi làm ở tập đoàn, anh ở nhà nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng được." Du Thanh Chi vừa đi vừa nói: "Mấy chuyện nhỏ thì có thể tìm dì Thu, dì sẽ giúp anh giải quyết, còn không nữa thì có thể tìm bác Đông, mỗi ngày bác ấy đều sẽ đi tản bộ để tuần tra."

Kiều Yến Hi ngồi trên xe lăn, nhìn con đường nhỏ bằng nhựa kéo dài phía trước, lên tiếng: "Ừm."

"Anh đi lại bất tiện, ở nhà có lẽ sẽ rất khó chịu. Tôi nhớ trước đây anh rất thích đọc sách nên đã mua một số cuốn trên mạng, ngoài sách liên quan đến trí tuệ nhân tạo ra thì còn có sách văn học, tôi thấy cũng không tệ, anh có thể từ từ đọc."

"Ừm."

"Nếu như anh muốn ra ngoài cũng được. Chỗ nào gần thì kêu hộ lý đi theo anh, những chỗ xa cần đi xe thì gọi cho vệ sĩ của tôi. Ngoại trừ việc đi làm ra, phần lớn thời gian trong ngày tôi không sử dụng xe, anh có thể dùng."

"Ừm."

Câu trả lời của anh luôn rất ngắn, giống như không có nhập tâm, chỉ là bên ngoài đáp lại mà thôi.

Du Thanh Chi không cảm thấy xa lạ gì về phản ứng của anh. Nội tâm cô hiểu rõ rằng, bản thân Kiều Yến Hi vốn dĩ rất kiêu ngạo và lạnh lùng, bây giờ anh đồng ý kết hôn với cô đơn giản là để trả ơn năm ngàn vạn cô đã thay gia đình anh trả.

Chẳng qua cô cũng không ngại. Cô chưa từng nghĩ xa vời về việc Kiều Yến Hi sẽ đối xử với cô như người yêu, ngược lại nếu anh thực sự đối xử ân cần với cô, cô sẽ hoài nghi đó không phải là anh ta.

Lúc này, bác Đông đã thay một bộ quần áo hằng ngày, từ một lối nhỏ khác đi đến, "Du tiểu thư đi tản bộ à?"

"Vâng. Bác tan sở rồi à?"

"Đúng vậy. Một tuần này tôi rất rảnh, nếu cô có việc gì cần người giúp, cứ phân phó cho tôi, thời gian của tôi rất nhiều."

"Được ạ, cảm ơn bác rất nhiều."

"Vậy hai người tiếp tục tản bộ đi, tôi cũng nên trở về rồi."

"Vâng."

Du Thanh Chi tiếp tục đẩy Kiều Yến Hi đi về phía trước, "Trước đây bác Đông là tài xế của mẹ tôi, lúc đó mỗi ngày đi học đều là bác ấy đưa đón tôi. Về sau tôi đi du học ở Anh, bác cũng rời đi, dì Thu là vợ của ông ấy. Sáu năm trước, trong nhà họ xảy ra một cuộc cãi vã, dì Thu bị bỏng, vì vậy một khoảng thời gian dài sau đó dì ấy không dám gặp ai, cũng không dám tìm việc làm. Sau khi mua căn nhà này, tôi liền mời dì ấy về đây."

Kiều Yến Hi nghe Du Thanh Chi nói đến bác Đông và dì Thu, ấn tượng của anh đối với cô ở hiện tại liền trở nên khác biệt so với năm cấp ba. Thời điểm đó cô ỷ mình là đại tiểu thư Tập đoàn Thế Hoành, thường không coi ai ra gì, rất nhiều người đều giữ khoảng cách với cô.

Không nghĩ đến, cô cũng có một mặt mềm mại sau lưng như vậy.

"À mà ngày mai tôi sẽ về nhà nội ăn cơm tối, nhân tiện nói với họ về việc chúng ta kết hôn, cho nên cơm tối ngày mai anh ăn một mình nhé, tầm khuya tôi sẽ về."

"Ừm."

--------

Du Thanh Chi đảm nhận vai trò quản lý người máy Tảo Địa tại tập đoàn Thế Hoành. Người máy này được thiết kế sau khi cô tốt nghiệp từ nước ngoài trở về gia nhập vào công ty, hiện vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.

Tập đoàn Thế Hoành là một xí nghiệp có lịch sử hơn ba mươi năm trong lĩnh vực sản xuất thiết bị điện gia dụng. Ban đầu chỉ chuyên sản xuất tủ lạnh, sau đó mở rộng quy mô và phát triển sang các sản phẩm trực tuyến, sản xuất lò vi sóng, lò nướng, ấm đun nước và máy nướng bánh mì.

Tủ lạnh của Tập đoàn Thế Hoành có thể xếp vào top 3 trong ngành, đồng thời cũng là sản phẩm chủ lực của tập đoàn. Sáu mươi phần trăm doanh thu của công ty đều đến từ ngành này.

Hiện tại, bộ phận sản xuất tủ lạnh do Tôn Bác Giai quản lý.

Tập đoàn Thế Hoành có tổng cộng 6 bộ phận kinh doanh, bộ phận quản lý người máy Tảo Địa của Du Thanh Chi là tầm thường nhất. Trước mắt chỉ quảng bá một sản phẩm, tiếng tăm cũng bình thường.

Về đến phòng làm việc, trợ lý liền đặt bảng báo cáo của tháng trước lên bàn. Cô cẩn thận xem xét các số liệu rồi so sánh với tháng trước nữa, lúc đó là cuối năm nên công ty có tổ chức các đợt giảm giá do đó mức tiêu thụ cũng hơi cao. Sau mùa xuân, trong giai đoạn này, mức tiêu thụ giảm xuống đáng kể.

Ngoài ra còn có những lời phàn nàn từ khách hàng.