Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 13: Nhà Du Thanh Chi

Căn nhà được trang trí đơn giản, mang đậm phong cách Bắc Âu. Các vật dụng gỗ tự nhiên phối hợp hài hòa với màu trắng của bức tường và màu vàng nhạt của sofa. Một chút màu xanh biếc nhẹ nhàng cũng được thêm vào, tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng có vài sự lạnh lẽo không thể diễn tả.

Du Thanh Chi đẩy anh lại cạnh ghế salon nằm sát cửa sổ lớn, màu sắc xanh đậm của khung sắt tròn ủi lên cửa sổ càng tăng thêm vẻ đẹp độc đáo. Ánh nắng xuyên qua khung cửa rọi vào một gốc cây ngô đồng, vì là mùa xuân nên cây đang trong giai đoạn phát triển với những mầm non xanh tươi, hệt như một bức tranh sống động được vẽ trước cửa sổ sát đất.

Du Thanh Chi thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, "Lần đầu tiên tôi đến căn nhà này đã thấy thích, ngày thứ hai liền ký hợp đồng."

Kiều Yến Hi cũng nhìn hình ảnh trước mắt, "Quyết định không sai."

"Để tôi dẫn anh đi xem phòng tạm thời anh sẽ ở một chút."

Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi lên lầu một. Tầng này có hai căn phòng, một phòng là của bảo mẫu - nơi dì Thu ở, còn lại là một căn phòng cũ, trước đây chứa mấy đồ lặt vặt. Kể từ khi Kiều Yến Hi đồng ý kết hôn với cô, cô liền để dì Thu dọn dẹp, trang trí phòng một lần nữa.

Chân anh vẫn còn bất tiện, ở lầu một dễ dàng hơn.

Tường của phòng này và tường ngoài phòng khách lúc nãy được trang trí giống nhau, đều là màu trắng tinh tế. Drap giường màu xám tro nhạt, bên cạnh đó còn có phòng tắm riêng biệt.

Giường được thiết kế tỉ mỉ với độ cao phù hợp, ngang ngửa độ cao của xe lăn, giúp anh có thể dễ dàng thao tác ở trên và dưới giường mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai khác.

Trong phòng cũng có một cửa số rất lớn, bên ngoài cửa cũng trồng một gốc cây. Từ tầm mắt của anh nhìn ra thì không thấy rõ là cây gì, chỉ biết nó đang bắt đầu nảy mầm.

"Đây chẳng qua chỉ là phòng anh ở tạm thời, anh xem thử có cần mua gì không?"

Từ lúc Kiều Yến Hi bước vào nhà đến bây giờ, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Không có vui, cũng không có buồn, phảng phất như mọi thứ ở nơi này không thứ gì có thể đả động cảm xúc anh, "Không cần đâu, tất cả đều rất tốt."

"Nếu sau này anh có cần gì thì cứ nói với tôi."

"Được."

"Tôi có mời một nam hộ lý, xế chiều sẽ đến đây."

Kiều Yến Hi theo bản năng nhìn thoáng qua đùi phải của mình, "Không cần, tự tôi có thể chăm sóc bản thân."

"Trong khoảng thời gian này thì vẫn rất cần thiết. Dù sao có những việc dì Thu không thích hợp để làm, có một nam hộ lý ở nhà chăm sóc anh, tôi cũng sẽ yên tâm hơn một chút."

Kiều Yến Hi không tiếp tục tranh luận với cô, "Vậy cô cứ sắp xếp đi."

Du Thanh Chi nói tiếp: "Kế hoạch của tôi là vào tháng ba này sẽ đi lĩnh chứng. Trước đó tôi sẽ nói chuyện với người nhà của tôi, trong quá trình đó sẽ không dẫn anh đi gặp bọn họ."

"Ừm."

"Ở chỗ này anh không cần quá câu nệ. Anh đã đồng ý cùng tôi kết hôn, đây cũng chính là nhà của anh."

Mi mắt Kiều Yến Hi hơi động động. Câu nói này của Du Thanh Chi không hề có một chút ý tứ làm nhục nào, nhưng vào tai anh lại mang đến cảm giác nhục nhã mãnh liệt.

Lúc trước anh quá mức ưu tú, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ phải dựa dẫm vào một người phụ nữ để sống.

"Tôi dẫn anh đi tham quan vườn hoa một chút."

Du Thanh Chi đẩy anh ra khỏi phòng. Chiếc xe lăn này được cung cấp bởi bệnh viện, cấu tạo vô cùng đơn giản, di chuyển bằng sức người. Tuy vậy cô lại thấy không hài lòng với nó nên quyết định mua một chiếc xe lăn đa năng cao cấp với giá ba ngàn vạn, ngày mai hàng sẽ được giao tận cửa.

Du Thanh Chi đẩy anh đến vườn hoa, nơi có một con đường nhỏ nằm giữa hai hàng cây thẳng đứng. Khắp khu vườn, những cây cỏ và cây hoa đua nhau trổ bông khoe sắc, với điểm nhấn chính là những bông tường vi tuyệt đẹp. Những cành cây tường vi uốn lượn, quấn quýt lên hàng rào sắc chắn chắn như một chiếc khăn lông mềm mại, phía trên nở đầy hoa màu hồng tươi thắm. Dạo bước trong vườn còn có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của hoa.

Đi đến phía sau vườn hoa, Du Thanh Chi dừng lại, nơi này có trồng hai cây Tây phủ hải đường lớn.

Cả hai đều là cây cổ thụ sống hơn hai mươi năm tuổi, Du Thanh Chi đã bỏ ra không ít tiền để mang chúng về đây.

"Cây này là tôi mua từ nơi khác mang về đây, nó có cái tên rất dễ thương - Tây phủ hải đường." Du Thanh Chi nhìn hai cây Tây phủ hải đường trơ trụi lá trước mặt. Hiện tại chỉ mới đầu tháng ba, trải qua một mùa đông dài nên cây chưa thể nở hoa, "Lúc tôi còn nhỏ, bà ngoại của tôi đã trồng hai cây này trong sân nhà. Mỗi khi có gió thổi qua, những cánh hoa màu hồng pha thêm chút màu trắng như phấn bay lượn khắp bầu trời, tôi cảm thấy đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp, không biết năm nay có thể nhìn thấy chúng nở hoa hay không."

Kiều Yến Hi nhìn chằm chằm hai cây Tây phủ hài đường, không nói một lời.

Điện thoại đặt trong túi trữ vật của xe lăn vang lên, Kiều Yến Hi lấy ra xem thử, là Kiều Dĩ Hinh nhắn cho anh một tin.

Kiều Dĩ Hinh: Em và mẹ đã lên máy bay, anh hai ở trong nước nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, chúng ta phải thường xuyên giữ liên lạc với nhau. Em cũng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, anh đừng quá lo lắng.

Kiều Yến Hi: Được, đến nơi thì nhắn cho anh một tin.

Kiều Dĩ Hinh: Vâng.

----------

Phòng khách lầu một và phòng ăn được thông với nhau. Trong phòng ăn có một chiếc bàn hình chữ nhật làm từ gỗ thô, không quá lớn, tối đa là sáu người ngồi.

Bình thường Du Thanh Chi ăn cơm một mình nên không cần bàn cơm quá lớn. Hôm nay với sự có mặt của Kiều Yến Hi, chiếc bàn nhìn qua vẫn vừa đủ.

Bữa tối rất đạm bạc, ba món ăn gồm một món canh, rau xanh xào hoa lam tây (*), thịt kho, ngoài ra còn có một bát canh sườn được đặt trước mặt Kiều Yến Hi.

(*): Mình không biết hoa này là hoa gì luôn, bạn nào biết thì nói mình sửa nha.

Khi dì Thu mang cơm đến, Du Thanh Chi nhìn bà đang đeo khẩu trang, nói: "Dì Thu, ở nhà không cần đeo khẩu trang."

Dì Thu nhìn thoáng qua Kiều Yến Hi, "Vẫn là nên mang vào, dì sợ dọa Kiều tiên sinh."

"Yên tâm, sẽ không dọa anh ấy đâu."

Kiều Yến Hi cũng giải thích: "Tôi không bị dọa đâu. Ở trước mặt tôi, dì không cần phải đeo khẩu trang."

Dì Thu ít nhiều cũng có chút cảm động, gật đầu, "Được."

Du Thanh Chi bưng chén cơm, cầm đũa lên, "Ăn cơm đi."