Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 12: Vị Hôn Phu

Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi, anh lại cùng cô liếc nhau một cái, sau đó vô ý thức tránh đi ánh mắt của cô.

Khóe môi Du Thanh Chi nở nụ cười, "Bác gái, thật ra cháu có chuyện cần Kiều Yến Hi hỗ trợ cho nên mới hi vọng anh ấy có thể ở lại trong nước giúp cháu."

Chung Ái Cầm rất hiếu kì, "Chuyện gì?"

"Năm ngoái cháu có tạo ra một dự án người máy Tảo Địa, chính thức bước vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Trong quá trình nghiên cứu, bọn cháu đã gặp không ít khó khăn, Kiều Yến Hi lại được xem là thiên tài trong lĩnh vực này. Do đó cháu hi vọng anh ấy có thể trở thành cố vấn đặc biệt cho công ty chúng cháu, trợ giúp cháu thúc đẩy quá trình nghiên cứu người máy Tảo Địa."

Tập đoàn Thế Hoành là công ty điện tử nổi tiếng trong nước nên lý do này của Du Thanh Chi vô cùng hợp tình hợp lí, Chung Ái Cầm cũng không nhiều hoài nghi, "Chẳng qua Yến Hi chỉ mới làm nghiên cứu sinh được một năm rưỡi, còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn, không chắc có thể giúp được một tay hay không."

"Cháu tin anh ấy có thể." Du Thanh Chi nói: "Thật ra thì lúc còn học cấp ba, cháu và Kiều Yến Hi cùng nhau tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật dành cho thanh thiếu niên, chúng cháu là một đội. Lần đó cháu dính phải hào quang của anh ấy, giành được giải nhì quốc gia."

Chuyện này Chung Ái Cầm có biết, "Thì ra cô bé cùng nó một đội là cháu."

"Dạ phải." Du Thanh Chi tiếp tục nhìn Kiều Yến Hi một cái, "Thời điểm đó đã lợi hại như vậy, cháu tin anh ấy nhất định có khả năng hỗ trợ công ty cháu trong việc thúc đẩy nghiên cứu người máy Tảo Địa."

Chung Ái Cầm gật đầu. Nếu Kiều Yến Hi có thể làm việc ở Tập đoàn Thế Hoành thì không chỉ có thể báo ân mà còn có thể kiếm tiền trả nợ, đây là một công đôi việc.

Chung Ái Cầm rất cảm kích vì trong thời kỳ khó khăn như này vẫn có người đưa tay ra giúp bọn họ, "Du tiểu thư, cháu thật sự là đại quý nhân nhà chúng ta, bác thật rất biết ơn cháu."

"Bác gái không cần khách khí, cháu thật ra cũng chỉ làm một chút chuyện nhỏ thôi."

"Đối với cháu là việc nhỏ, nhưng với nhà bác thì đó là một chuyện rất rất lớn. Phần ân tình này của cháu, cả nhà ta nhất định sẽ nhớ cả đời."

Kiều Yến Hi phát hiện... Khả năng nói dối của Du Thanh Chi giỏi hơn anh nhiều. Mấy lời nói vừa nãy anh đã suy nghĩ suốt cả đêm, trước khi nói còn lo lắng về tính hợp lí của nó. Nào ngờ cô vừa đến, tùy tiện nói mấy câu đã khiến Chung Ái Cầm hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ...

---------

Khai giảng của Kiều Dĩ Hinh sắp đến. Dưới sự trợ giúp của Du Thanh Chi, thủ tục xuất ngoại của mẹ con các nàng được làm rất nhanh.

Chớp mắt đã đến ngày lên máy bay khởi hành đi Mỹ.

Thạch cao trên đùi Kiều Yến Hi vẫn chưa được tháo bỏ, không thể tiễn xa nên Du Thanh Chi lại an bài tài xế đưa hai người họ ra sân bay.

Trên thực tế, Du Thanh Chi còn muốn giúp sắp xếp chỗ ở cho bọn họ nhưng Chung Ái Cầm nói có người quen bên nước ngoài đã làm việc này xong hết rồi, do đó cô cũng không quản thêm.

Đưa mắt nhìn Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh ngồi xe rời đi, Du Thanh Chi quay sang người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh mình, "Về nhà tôi nhé?"

Kiều Yến Hi thuận miệng lên tiếng: "Ừm."

Vệ sĩ phía sau Du Thanh Chi đẩy anh đến bên cạnh xe, đỡ anh ngồi lên chỗ phía sau.

Du Thanh Chi mở cánh cửa phía bên kia ngồi vào cùng hàng ghế với anh, tuy nhiên hai người lại không ai nói một lời.

Những ngày gần đây Kiều Yến Hi đã nhận ra rằng Du Thanh Chi có chút khác biệt so với thời cấp ba. Khoảng thời gian đó cô luôn luôn có chuyện nói không hết, nhưng hiện tại nói ít đi rất nhiều, thậm chí đôi khi sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh lùng và xa cách.

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà Du Thanh Chi - một căn biệt thự dưới chân núi, vườn Mikage.

Nơi này cũng được coi là khu nhà giàu ở Nam Thành, các căn biệt thự được xây cách nhau hàng trăm mét và đều có phong cách riêng biệt.

Chỗ ở của Du Thanh Chi là một tòa nhà Bắc Âu đón gió, khi bước vào liền thấy đủ loại hoa rực rỡ đang thi nhau khoe sắc khắp nơi trong biệt viện, giống kiểu hoa nở xuân về.

Kiều Yến Hi nhớ mỗi khi Du Thanh Chi đến bệnh viện thăm anh đều cầm theo một bó hoa được hái từ nhà này.

Trong vườn hoa có một cặp trung niên nam nữ đang nhổ cỏ, vừa thấy Du Thanh Chi mang theo người trở về liền tiến lên đón.

Khi họ lại gần, Kiều Yến Hi mới nhìn đến dung mạo của họ. Cả hai đều có vẻ khoảng năm mươi tuổi, người đàn ông mặc đồng phục an ninh, tóc đã bạc một nửa nhưng cơ thể vẫn rất tráng kiện, khuôn mặt hiền hòa. Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, nửa phần dưới má phải có một khối vết thương không đồng đều.

Như nghĩ đến điều gì đó, người phụ nữ đột nhiên đưa tay che mặt, "Ôi, hỏng rồi, biết rõ hôm nay có người đến vậy mà tôi lại không mang khẩu trang! Thế này có khi hù chết người mất!"

Nói xong người phụ nữ vội xoay người muốn đi vào nhà lấy khẩu trang, Du Thanh Chi bèn gọi lại: "Dì Thu, không cần đâu, anh ấy sẽ không ngại."

Nữ nhân tên Thu nghe vậy thoáng dừng lại, tay vẫn như cũ che mặt, lúc này Kiều Yến Hi mới để ý ngay cả cánh tay bà cũng có vết bỏng. Tuy vậy tổng quan ngoại hình vẫn không thay đổi, chính là một mỹ nhân, khiến người ta không khỏi cảm thấy tiếc hận.

Du Thanh Chi lên tiếng giới thiệu: "Đây là Kiều Yến Hi, vị hôn phu của tôi. Trong vài ngày tới anh ấy sẽ ở nhà này."

Sau đó cô quay sang Kiều Yến Hi, "Còn đây là dì Thu - người phụ trách việc nhà, bên cạnh là bác Đông, người bảo vệ biệt thự và giải quyết các vấn đề an ninh cho chúng ta. Hai người là vợ chồng của nhau."

Bác Đông cười ngượng ngùng, "Tôi thật ra cũng chỉ là người mở cửa."

Kiều Yến Hi hướng bọn họ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Du Thanh Chi làm tiểu thư của Tập đoàn Thế Hoành, ra cửa có vệ sĩ, trong nhà có người hầu là điều hết sức bình thường.

Kiều Yến Hi được Du Thanh Chi đẩy xe lăn vào nhà. Cầu thang trước cửa đã được di dời để không cản trở lối đi, vẫn còn mới do bác Đông vừa làm xong mấy ngày trước.

Khu biệt thự có bảy hoặc tám phòng bảo vệ được bố trí ở những nơi khác nhau. Mỗi nhân viên an ninh trong phòng bảo vệ có trách nhiệm tuần tra xung quanh hàng ngày, bác Đông là một trong số những người đó. Sau khi tuần tra xong, những lúc buồn chán bác lại đến giúp chăm sóc hoa cỏ trong vườn, đôi khi cũng sửa chữa đồ đạc. Ngày ấy nghe Du Thanh Chi nói muốn dời cầu thang trước cửa nhà để không làm cản trở lối đi liền trực tiếp đảm nhận công việc này.