Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 11: Nói Dối

Thường ngày Kiều Yến Hi không phải là người thích nói dối, anh tình nguyện trầm mặc và cũng không muốn dùng mấy lời lẽ hoang đường hoa mỹ gì đó đi gạt người khác.

Nhưng ngay lúc này, anh nhất định phải bịa một cái lý do hợp lí, khéo léo để mẹ và em gái yên tâm đi du học ở Mỹ.

Chung Ái Cầm đã bán không ít trang sức và túi xách, cộng thêm tiền tiết kiệm thì được khoảng hai ba trăm vạn, đủ cho hai mẹ con bọn họ sinh hoạt tại Mỹ một khoảng thời gian. Anh cũng đã nghĩ ra cách kiếm tiền sau khi chân tốt hơn, từ từ trả lại số tiền năm ngàn vạn cả gốc lẫn lãi mà mình đã nợ Du Thanh Chi.

Anh tuyệt đối không thể để cho mẹ và em gái biết anh dùng hôn nhân của mình đổi lấy sự trợ giúp của Du Thanh Chi, nếu không hai mẹ con các cô chắc chắn không thể yên tâm thoải mái ở nước ngoài học hành, sinh hoạt.

Trước mặt Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh, anh đưa hợp đồng vay và chứng minh trả nợ cho bọn họ xem, hai mẹ con đều rất khϊếp sợ.

Kiều Dĩ Hinh không thể tin được, "Cái này là thật sao anh hai?"

"Là thật."

Chung Ái Cầm vô cùng kinh ngạc. Kiều Yến Hi bị gãy xương đùi phải, tám ngày nay đều nằm trong phòng bệnh này, làm sao có thể trả hết năm ngàn vạn kia được?

"Yến Hi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Con đã mượn năm ngàn vạn từ một người bạn để trả tiền."

"Đây không phải là phá hủy tường đông lấp tường tây sao?"

Kiều Yến Hi hạ mắt, "Người bạn kia của con rất dễ nói chuyện, cô ấy nói năm ngàn vạn này con có thể từ từ trả. Mặc dù chúng ta vẫn là thiếu tiền nhưng ít nhất sẽ không bị quấy rầy."

Chung Ái Cầm gật đầu, "Đúng thật là như vậy."

Kiều Dĩ Hinh hỏi: "Anh hai, người bạn đó của anh là ai?"

"Cái này em không cần biết."

"Liệu có phải là Du tiểu thư không?"

Kiều Yến Hi: "..."

Chung Ái Cầm bỗng nhớ đến thời điểm Du Thanh Chi ra mặt cứu bọn họ, cô có nói với đám người kia rằng những chuyện liên quan đến tiền nợ thì cứ tìm mình, còn đưa danh thϊếp cho bọn họ. Với lại mấy ngày nay cũng chỉ có cô đến thăm Kiều Yến Hi.

Năm ngàn vạn... Dù cho là danh môn quý tộc ở Nam Thành cũng không phải tùy tiện là có thể đưa ra được. Huống chi các bạn bè thân thiết của Kiều Yến Hi, Chung Ái Cầm đại khái đều hiểu rõ bọn họ không thể dễ dàng đưa cho anh năm ngàn vạn tiền mặt.

Nhưng nếu nói đến tài lực số một, số hai của Du gia ở Nam Thành thì quả thật có khả năng này.

"Yến Hi, thực sự là vị tiểu thư Du gia kia sao?"

Kiều Yến Hi biết không gạt được chuyện này, gật đầu thừa nhận, "Là cô ấy."

Những ngày gần đây, nhất cử nhất động của Du Thanh Chi đối với Kiều Yến Hi bà đều đặt vào mắt. Bọn họ không giống mối quan hệ người yêu, Chung Ái Cầm từng có một chút suy đoán về hai người này rồi sau đó lại bị nhiều chuyện phiền lòng khác quấy nhiễu khiến bà cũng chẳng còn tâm tư mà suy nghĩ đến.

"Vậy con và Du tiểu thư có quan hệ gì?"

Trên mặt Kiều Yến Hi không có cảm xúc dư thừa, "Con quen cô ấy ở trường cấp ba, có thể xem như là bạn rất thân. Lần này cô ấy giúp con, số tiền năm ngàn vạn đó sau này con sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cô ấy."

Trong lòng Chung Ái Cầm đầy cảm kích, "Cô gái này thật sự không tồi, mẹ thấy cách con bé đối xử với con cũng rất tốt."

Bà còn muốn nói thêm vài lời nhưng chợt nghĩ đến đối phương là tiểu thư nhà họ Du, trong khi đó gia đình mình hiện tại đã phá sản, chân con trai còn đang bị gãy xương, về sau cũng không biết sẽ hồi phục như thế nào. Bà sinh ra ở hào môn nên đặc biệt biết trong thế giới ấy coi trọng nhất là môn đăng hộ đối.

Nếu là trước kia thì bà còn có thể nghĩ nhiều thêm một chút, hiện tại lại không có dư sức nghĩ về chuyện này.

Cuối cùng bà chỉ nói: "Tiểu thư Du gia quả thật không tệ, con nên nhớ kỹ phần ân tình này. Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là phương diện tình người."

"Vâng, con biết rồi."

Kiều Yến Hi nhìn về phía Kiều Dĩ Hinh, "Nếu chuyện này đã được giải quyết thì việc học của Dĩ Hinh không được từ bỏ."

Kiều Dĩ Hinh mím môi, "Anh, em đã quyết định không học nữa rồi."

"Không được." Kiều Yến Hi nói với vẻ mặt lạnh lùng, lại giống một người cha hiền, "Em mới mười tám tuổi, không thể từ bỏ học đại học. Trong nhà không còn giống như xưa, không còn người làm hậu thuẫn cho em nữa, em nhất định phải dựa vào chính mình. Nếu không học đại học, con đường em đi sau này sẽ rất khó khăn."

Đôi mắt Kiều Dĩ Hinh ẩm ướt. Cô đương nhiên muốn học đại học, nhưng chuyên ngành mà cô học lại là nghệ thuật, mỗi năm nếu không có một trăm vạn thì cô không thể tiếp tục học.

Khoảng thời gian này trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy nên Kiều Dĩ Hinh căn bản không có lòng dạ suy nghĩ đến việc học hành, chỉ nghĩ làm sao để ở cạnh bên mẹ và anh trai, cũng không muốn đi du học một mình ở nơi xa như thế.

Kiều Dĩ Hinh lúc nói chuyện mang theo một chút giọng mũi, "Anh hai, trong nhà xảy ra chuyện như vậy... Ba không còn nữa, em không muốn đi du học xa mẹ và anh đâu."

"Em và mẹ cùng đi. Anh xử lí xong chuyện trong nước sẽ qua sau."

Chung Ái Cầm nhìn anh hỏi: "Con còn muốn xử lí chuyện gì?"

"Tình hình công ty phá sản còn chưa giải quyết xong, con dự tính ít nhất phải nữa năm mới ổn thỏa được."

"Nhưng mà chân con không tiện, một mình ở lại trong nước thì làm sao hai người bọn mẹ có thể yên tâm?"

"Hai người chăm sóc tốt cho mình là được, không cần lo cho con."

Kiều Dĩ Hinh ngồi xuống bên giường bệnh còn lại, "Chân anh ít nhất phải mấy tháng nữa mới tốt lên được, một mình anh ở lại trong nước thì người nào sẽ chăm sóc anh đây?"

"Tôi sẽ chăm sóc anh ấy." Lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh, Du Thanh Chi cầm bó hoa từ bên ngoài tiến đến.

Kiều Yến Hi nhìn cô bước vào, đôi môi nhấp mở, sau cùng lại không nói gì.

Du Thanh Chi nói với Chung Ái Cầm: "Bác gái, hai người cứ việc đi nước Mỹ, cháu sẽ chăm sóc Kiều Yến Hi thật tốt."

Chung Ái Cầm đứng lên, "Du tiểu thư, tôi có nghe Yến Hi nói cô là người cho thằng bé mượn tiền trả nợ, ân tình của cô đối với chúng tôi đã đủ nhiều, nếu như còn muốn để cô đến chăm sóc nó, chúng tôi sẽ thiếu cô nhiều thêm."