Bé con vô lương tâm. Hắn cực khổ quay về sau giờ tăng ca đề tham gia lễ khai giảng của cậu, không ngờ sau khi quay về, chỉ vì ngửi được mùi thuốc lá và rượu trên người hắn mà cậu không muốn tới gần hắn rồi.
Cố Quân thở dài, ngón tay hơi lạnh cởi bỏ hột nút áo trên cùng, xương quai xanh tinh xảo và cần cổ thon dài lộ ra, dụ dỗ: “Hi Hi, mau tới đây. Để chú kiểm tra xem cháu có ăn vụng không nào!”
Áo sơ mi cấm kỵ bị kéo xuống, cái cổ trắng nõn lộ ra, gân xanh bên dưới có thể thấy rõ, mớ lông tơ khó thấy, tiếng máu lặng lẽ di chuyển trong động mạch, toàn bộ đều đang phóng đại trong mắt Dụ Hi, biến thành tiếng chuông báo thức giờ ăn đã tới.
Con ngươi Dụ Hi hơi co rụt lại.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, cửa xa Maybach bị đóng sập lại.
Tay Dụ Hi ôm bả vai Cố Quân, cậu cúi đầu ngửi mạch máu xanh trên cần cổ thon thả của Cố Quân.
Mùi máu tươi thơm ngọt lập tức đong đầy trong khoang mũi, hơi thở cậu trở nên dồn dập, mặt cũng đỏ lên.
Ngón tay Cố Quân đặt sau cổ cậu, vuốt ve lên xuống thay lời cổ vũ. Tiếng nói thong thả lạnh lẽo như ánh trăng: “Hi Hi, uống máu của chú đi.”
Ngón tay thon dài dừng trên mạch máu: “Ở đây, để lại dấu của cháu đi.”
Giọng nói như đang dụ dỗ chứng bệnh của Dụ Hi, con ngươi hơi co lại, môi hé ra, hàm răng sắc nhọn lộ ra, cắm vào cổ, một mùi vị thơm ngọt khát khao đã lâu mới được nếm lại.
Máu trào ra, cảm xúc vui vẻ trỗi dậy, hút máu theo bản năng, càng hút răng cắm càng sâu.
Ngón tay cậu nắm chặt áo sơ mi của Cố Quân, chiếc áo vốn phẳng phiu bị cậu bấu nhăn.
Cơn đau trên cổ lại truyền tải cảm xúc bị chiếm hữu lên đại não, gương mặt trắng bệch của Cố Quân từ từ ửng đỏ, khóe miệng từ từ cong lên: “Bé ngoan, ưm…”
Đôi môi mỏng phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, ngoan tay đang vỗ sau cổ Dụ Hi không nhịn nổi mà cuộn tròn lại.
Dụ Hi như bị bỏ đói tới phát điên, cậu dùng sức gặm cắn, hút máu, máu tươi trào ra hút không kịp chạy từ môi xuống cằm.
Đau đớn, chiếm hữu, xâm lược,...
Cố Quân cong môi sau khi thỏa mãn căn bệnh của mình, hắn nắm tay Dụ Hi áp lên má mình, nhẫn nhịn cơn đau cho cháu trai ăn cơm, run giọng khích lệ cậu: “Bé ngoan, ngoan quá, không ăn vụng.”
“Chú rất hài lòng.”
Sau khi ăn xong, lý trí quay về, Dụ Hi trấn an bằng cách xoa mặt Cố Quân, duỗi đầu lưỡi đỏ hồng ra liếʍ láp miệng vết thương.
Nước bọt của ma cà rồng có tác dụng chữa trị rất mạnh. Không lâu sau, vết thương trên cổ Cố Quân đã biến thành dấu dâu tây nhạt màu.
Dụ Hi dựa vào lòng Cố Quân, bình tĩnh tâm trạng vui sướиɠ sau khi ăn cơm, tò mò hỏi: “Chú ơi, sao chú quay về nhanh vậy?”
Cố Quân xoa sau gáy cậu, cúi đầu, cười khẽ đáp: “Vô lương tâm.”
“Đương nhiên là quay về thăm cháu rồi.”
Cố Quân nói không nhanh không chậm, giọng nói thanh lãnh luôn làm người ta liên tưởng tới tiếng ngâm thơ cổ.
Dụ Hi không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu trông thấy Cố Quân.
Cố Quân mặc âu phục, mắt kính gọng vàng che khuất đôi mắt xanh ngọc, hắn bước từ cầu thang xuống, nhìn chăm chú vào cậu.
“Dụ Hi? Từ hôm nay trở đi, tới hết lớp 12, tôi là người giám hộ cho cháu.”
Từ đó, Dụ Hi có người giám hộ mới. Căn biệt thự rộng lớn ngoài bác Lý xuất hiện thêm một người vào ở.
Dụ Hi không để ý quá nhiều, thỉnh thoảng thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Cố Quân, sau đó nói mấy câu đùa không ảnh hưởng tới ai với hắn.
Tuy nhiên, Cố Quân chưa từng để ở trong lòng, thái độ dành cho cậu vẫn không nóng không lạnh.
Dụ Hi cũng không để ý tới. Mỹ nhân có tính nết khó chiều là phải. Huống chi, cậu có làm gì, Cố Quân cũng không nhớ đâu.
Ha, đối với cậu không nóng không lạnh, rất bình thường.
Cuộc sống của một người qua đường xuyên sách vẫn tiến hành đâu vào đó.
Tuy nhiên, bắt đầu vào học kỳ 2 năm lớp 11, Dụ Hi bắt đầu có chứng bệnh rất kỳ lạ. Ví dụ như biến thành người cá có chứng bệnh đói khát da thịt, cậu vẫn có cách ứng phó bằng cách tìm đại ai đó.
Đến khi lên đại học, mối quan hệ giám hộ của Cố Quân cũng kết thúc, cậu biến thành ma cà rồng thích hút máu người.
Cậu bắt đầu mơ ước máu của Cố Quân. Từ sáng tới tối, cái vọng tưởng muốn cắn đứt mạch máu của Cố Quân điên cuồng ám ảnh cậu.
Nhưng Dụ Hi không thể và cũng không muốn tiếp thu chuyện mình biến thành một quái vật thích hút máu tươi.
Cậu chỉ có thể đè ép khát khao hút máu xuống tận noi8 đáy lòng sâu thẳm, nhốt nó vào một căn phòng rải đầy cánh hoa tươi.
Có điều, Cố Quân lại cố tình mở cánh cửa kia ra.
Giẫm lên cánh hoa hồng rải đầy đất, nắm lấy bàn tay run rẩy của Dụ Hi, nâng gương mặt chật vật ướt đẫm nước mắt kia lên, tiếng nói ưu nhã không chứa ngạc nhiên và nghi ngờ, chỉ hỏi: “Muốn uống máu sao?”
Cố Quân đặt tay Dụ Hi lên mạch máu xanh trên người mình, giọng nói thanh lãnh cố kiềm chế: “Cắn ở đây, hút máu của chú đi.”