Trên người nam sinh có một mùi hương dễ chịu, mắt mèo lém lỉnh sống động, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở như thạch dâu thơm ngọt.
Hơi thở của Thương Liệt rối loạn, anh lùi về sau vài bước, mu bàn tay vung lên che chắn gò má đỏ au của mình.
Da anh ngăm nên dù mặt đỏ tai hồng cũng khó nhìn ra được, ngược lại, đôi mắt trung thực kia lại bán đứng anh mà thể hiện rất nhiều điều.
Anh vẫn thành thật như ngày nào, cảm xúc cũng không biết giấu đi, rất đáng yêu.
Trêu đủ rồi, Dụ Hi rụt tay lại, cậu hơi nghiêng người, hất cằm lên, ý bảo Thương Liệt mau mở cửa.
Mỗi hành động hay lời thoại đều chuẩn chỉnh như một tiểu thư.
Mặt Thương Liệt còn nóng, anh im lặng bước tới, mở cửa cho Dụ Hi.
Phòng bốn người thiếu vắng hai nên càng trống vắng hơn. Hơn nữa, Thương Liệt lại là người ít nói, phòng ngủ trở nên yên tĩnh vốn có.
Thương Liệt ngồi vào bàn học, Dụ Hi tiếp tục ôm điện thoại reply tin nhắn.
[Cố Quân: Xếp đồ xong chưa? Không làm được thì nhờ bác Lý giúp em.]
[Dụ Hi: Làm xong rồi, chú mau khen cháu đi.]
Bác Lý là quản gia của Dụ Hi. Cố Quân là bạn của cha mẹ Dụ Hi. Lên cấp ba, nhận được sự phó thác của cha mẹ Dụ Hi nên hắn được xem là người giám hộ của Dụ Hi.
Thương Liệt xếp đồ = cậu xếp đồ.
Dụ Hi không biết xấu hổ mà đòi người ta khen mình nữa, Cố Quân cũng không keo kiệt mà nhanh chóng gõ chữ.
[Cố Quân: Ngoan quá.]
[Dụ Hi: Mèo con chống nạnh.jpg]
[Cố Quân: Hi Hi, xuống lầu đi.]
Xuống lầu? Không phải Cố Quân đang họp hành ở thành phố B sao? Sao hắn quay về nhanh như vậy nhỉ?
Đúng lúc cậu đang đói bụng nè.
Vì thế, Dụ Hi mặc áo khoác vào, cầm theo điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu?” Thương Liệt hỏi.
Ánh mắt anh dừng lại ở trên ngón tay trắng trẻo đỡ cửa của cậu, sau đó anh nhanh chóng dời mắt đi, sườn mặt anh tuấn căng chặt.
Dụ Hi giải thích: “Tớ xuống lầu một chuyến.”
Cửa phòng đóng lại, ngón tay Thương Liệt siết lại, cơ thể căng cứng thả lỏng ra, anh ảo não nhìn quyển sách chuyên ngành mà mình nhìn chăm chú từ lúc bước vào phòng tới giờ chưa giở nổi một trang.
Vì sao anh nói không nổi một từ, chỉ cần hỏi “Vì sao cậu lại xuống lầu?”, “Cậu muốn đi gặp ai?”, “Cậu có thể cho tớ số hay không?” là được mà.
…
Nơi Cố Quân đỗ xe rất vắng, chẳng ai đi qua chỗ này cả.
“Thiếu gia, ngài ấy đang chờ cậu.” Tài xế đứng trước chiếc Maybach đen ra dấu tay mời mọc.
Dụ Hi gõ cửa xe.
Cửa xe mở ra, hơi thở lạnh lẽo dọa người ập tới, Cố Quân cởi bỏ găng tay da màu đen, giọng hơi khàn nói: “Hi Hi, tới đây.”
Cố Quân là nhân vật đầu tiên trong sách mà Dụ Hi bắt được. Hắn khoảng 35 tuổi, lớn hơn Dụ Hi một con giáp, nhưng tuổi già chẳng để lại dấu vết già nua nào trên người hắn, khí chất còn nhã nhặn và chín chắn hơn xưa.
Dụ Hi rất thích mặt Cố Quân.
Ngũ quan lập thể sắc xảo như bức tượng điêu khắc đẹp đẽ thời Hy Lạp cổ, đôi mắt xanh ngọc tỏa sáng trong màn đêm, áo choàng đen trên người phẳng phiu không nếp nhăn, làn da trắng bệch kết hợp cùng khí chất lạnh lùng thanh tao như một ma cà rồng chúa cao quý lịch thiệp có sức mạnh khủng khϊếp.
“Chú ơi, chú lại hút thuốc à?” Dụ Hi không nhúc nhích, cậu ngửi được mùi thuốc và rượu thoang thoảng trong xe, nhíu mày: “Khó ngửi.”
Động tác xoa xoa huyệt thái dương của Cố Quân hơi khựng lại: “Xin lỗi, gần đây phải đi xã giao rất nhiều.”
Dụ Hi vẫn tỏ ra ghét bỏ, Cố Quân bất đắc dĩ: “Chú chỉ đυ.ng có chút à.”
Dụ Hi vẫn không muốn vào trong xe, cậu cũng không đói lắm. Vì vậy, cậu xua tay nói: “Hôm nay đã gặp rồi, vậy cháu đi trước nha, chú mau về nghỉ ngơi đi.”