Bé Thụ Hải Vương Chỉ Là Người Qua Đường

Thế giới 1: Người cá - Chương 7

“Cháu không muốn biến thành… Quái vật.” Dụ Hi rơi lệ, không chịu nổi mà liên tục lắc đầu, cậu kiệt sức khi phải khống chế cơn thèm khát nhào lên cắn rách mạch máu của Cố Quân.

“Quái vật? Không phải quái vật.”

Dụ Hi ngây người, tiếng tim đập và tiếng hít thở đều bị phóng đại, từng tiếng ầm ầm cứ đánh mạnh vào màng nhĩ của cậu.

“Chỉ được xem như là…” Đốt ngón tay hơi lạnh của Cố Quân vỗ nhẹ sau cổ cậu, thở dài khe khẽ: “Hi Hi biến thành bé quái vật của chú.”

Cuối cùng, Dụ Hi mất tự chủ đè Cố Quận lên nền đất rải đầy hoa hồng xâm phạm, cắn rách mạch máu thơm ngọt kia.

Gọng kính mạ vàng của Cố Quận bị cậu làm biến dạng, cà vạt bị cậu thô bạo kéo xuống, hàng nút áo sơ mi cũng bị cậu giật đứt.

Ánh trăng lạnh lẽo cấm dục bị cậu hái xuống, tùy ý ném vào vũng bùn không hề thương tiếc.

“Hi Hi, đang nghĩ cái gì vậy?” Cố Quân bóp cằm Dụ Hi rồi vuốt ve, thong thả nói: “Nhập thần như vậy.”

“Nhớ chú Cố.” Mặt Dụ Hi ửng đỏ như một quả hồng chín mọng nước, giọng nói lười biếng, ỷ mình không có cảm giác tồn tại nên hễ mở miệng ra là thả thính.

Ánh mắt Cố Quận trở nên sâu hun hút, ngạc nhiên lặp lại: “Nhớ chú?”

Hắn cũng không chính thức xác nhận quan hệ với Dụ Hi, hắn biết trong lòng Dụ Hi có người khác.

Dụ Hi mắc chứng bệnh Hanahaki.

Hanahaki, chỉ có người được cậu đơn phương đáp lại mới hóa giải được căn bệnh này. Khi nỗi nhớ của người bệnh dành cho đối tượng mình yêu đơn phương quá mãnh liệt, cảm nóng rát khi yết hầu bị xé rách, người bệnh sẽ ho rất nhiều, sau đó phun ra cánh hoa.

Cánh hoa được phun ra là loại hoa mà đối tượng yêu đơn phương yêu thích.

Dụ Hi phun ra cánh hoa hồng, còn Cố Quân lại không thích hoa hồng.

Dụ Hi không thích hắn.

Ngón tay đang vuốt ve mặt Dụ Hi hơi khựng lại, đôi mắt ngọc lục bảo hơi tối lại.

Dụ Hi thưởng thức gương mặt tinh tế của Cố Quân, nói tiếp: “Cháu nhớ chú.”

“Đừng nói những lời không đáng tin.” Cố Quân thấp giọng, đẩy cái người giống như không xương treo trên người mình: “Được rồi, mau lên đi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khung xương của Dụ Hi nhỏ, da thịt mịn màng mềm mại. Cố Quận sờ một chút, trong lòng như đang bốc hỏa.

Cố Quận đuổi người, Dụ Hi cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, vậy chú cũng mau về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đúng là nhóc con vô lương tâm.

Cục bông mềm mại trong lòng biến mất, Cố Quận bật cười, chỉnh trang lại quần áo hơi nhăn biến hình thành giám đốc Cố lạnh lùng tao nhã. Hắn mềm giọng nói: “Mau về đi.”

(*)Hanahaki là một căn bệnh giả tưởng, thường xuất hiện trong các sáng tác truyện tranh, âm nhạc, thơ ca… của Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản. Căn bệnh này sinh ra từ mối tình đơn phương, cảm giác thích một người nhưng chẳng dám tỏ bày, đau lòng chỉ một mình chịu đựng.

Yêu đơn phương là cảm xúc từ một phía nên để chữa trị căn bệnh “Hanahaki” này, chỉ cần những xúc cảm của bệnh nhân được đáp đền một cách chân thành là được.

Nếu chẳng may tình cảm không được đáp đền thì người bệnh cần được phẫu thuật giống như các căn bệnh thông thường khác. Sau phẫu thuật, hoa sẽ ngừng nở và để lại cho bệnh nhân một số tác dụng phụ. Người bệnh sẽ quên đi những ký ức về người mà bản thân từng yêu thương, thậm chí còn mất đi khả năng yêu, khả năng cảm nhận được thứ xúc cảm nồng nhiệt và quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người.

Nếu tình cảm không được đáp đền hoặc không được phẫu thuật kịp thời, người mắc "Hanahaki" sẽ ngày càng trầm trọng. Cánh hoa trong cơ thể người bệnh sẽ nhuốm máu, sẽ chặn ngang khí quản, rễ sẽ bao phủ toàn bộ hệ hô hấp khiến họ thiếu dưỡng khí, ho ra máu rồi chết…

Tuy "Hanahaki" là căn bệnh giả tưởng chỉ có trong những tác phẩm văn học và âm nhạc nhưng cảm giác đau đớn, dằn vặt, khó thở đến siết cạn tâm can khi yêu đơn phương trong một thời gian dài là cảm giác không hề lạ lẫm với những ai từng trong hoàn cảnh như vậy.