Sáng hôm sau, Vương Duy bị đánh thức bởi hai tên lính canh.
"Này nhóc, Thủ Lĩnh muốn gặp cháu."
"Vậy ạ?"
Vương Duy vươn vai ra khỏi lều, hắn đi tới gặp thủ lĩnh đang đứng bên trước cánh cổng, phía bên kia là bầy thây ma khát máu.
Thấy Vương Duy, thủ lĩnh bèn nói: "Đêm qua ta nghĩ rất nhiều. Việc cháu muốn quá mạo hiểm, nhưng nếu làm được thì rất tốt."
Vương Duy mỉm cười, thủ lĩnh nói tiếp.
"Vậy theo ý cháu là muốn mở rộng địa bàn, nhưng những thứ kia cản trở chúng ta làm việc đó."
"Cháu có cách." Vương Duy lấy ra một bản vẽ, đêm qua hắn thức để thiết kế ra thứ này.
Thủ lĩnh xem xong bản vẽ thì không còn từ nào diễn tả: "Không thể ngờ, nhưng phải chế tạo ra thì mới biết có hiệu quả hay không."
2 ngày sau....
Vương Duy cùng với tất cả đàn ông trong khu vực di chuyển một thứ cồng kềnh nặng cả tấn.
Nó là một chiếc bệ đỡ bằng kim loại vững chắc, bên trên thiết kế theo hình chữ L úp ngược phía cuối có một dòng dọc dây cáp, thứ treo trên dây cáp là một chiếc l*иg sắt chắc chắn.
Sau khi di chuyển nó tới sát phía cổng thì một người dùng tay kéo cần gạt, dòng dọc hoạt động làm cho chiếc l*иg sắt từ từ hạ xuống bên ngoài cánh cổng, nó vừa hay ôm sát cánh cổng theo đúng thiết kế.
Để chắc chắn hơn, bọn họ luồn dây thép ra bên ngoài để cố định chặt chiếc l*иg sắt với cánh cổng.
Xong xuôi, mọi người đứng chiêm ngưỡng thành quả. Nhưng rồi mọi người lại im lặng, lúc này Vương Duy mới lên tiếng: "Mở cửa l*иg."
Sau đó một người lại dùng cần gạt, một cánh cửa ở chiếc l*иg sắt hé ra, nó hé ra lập tức đám thây ma chú ý. Lúc này một người trèo lên cao rồi kéo một lỗ nhỏ ở cổng để nhìn ra bên ngoài, thấy đám thây ma vẫn còn đi lang thang. Lúc này hắn lên tiếng: "Mồi!"
Tức thì một miếng thịt được mang đến, cổng cũng hé ra cho người kia ném thịt ra ngoài.
Một vài con thây ma thấy thịt liền lao nhanh về hướng này. Sau đó một con len qua được khe cửa và ngấu nghiến miếng thịt. Con thứ hai sắp đi tới thì người kia hô lên: "Đóng cửa!"
Ngay lập tức cửa của l*иg sắt đóng lại. Con thây ma kia bị nhốt bên trong l*иg sắt cô lập với đồng loại mà không hay biết.
Lúc này Vương Khả mới lấy ra thanh kiếm của mình, hắn cầm trên tay rồi hô lên: "Mở cổng!"
Mọi người lập tức lùi hết ra phía sau, tay cầm vũ khí sẵn sàng phòng ngự.
Cổng từ từ được mở ra. Con thây ma đang ăn ngon lành thì thấy người trước mắt thì vứt miếng thịt mà lao tới gầm gào điên cuồng.
Nó chìa móng sắc miệng nhọn ra mà muốn cắn lấy cổ của Vương Duy. Lúc này Vương Duy vẫn đứng đó tay cầm kiếm, hắn liền lao về phía trước vung một đường kiếm xẻ đôi đầu của con thây ma khiến nó ngã vật xuống đất giãy giụa một hồi rồi bất động.
Một đường kiếm nhanh gọn và chính xác, mọi người trố mắt ra nhìn hắn. Không ai lên tiếng vì họ vừa chứng kiến một việc mà họ không thể nào ngờ.
Mặc kệ mọi người, Vương Duy đi tới xác con thây ma, móc trong não nó ra một viên tinh thạch và nói: "Gϊếŧ thây ma và thu thập thứ này, đây gọi là tinh thạch, chúng ta sẽ cần chúng rất nhiều."
Một người vội lên tiếng: "Sao không dùng súng, như vậy sẽ đỡ nguy hiểm hơn."
Vương Duy đáp: "Cháu biết mọi người sợ đối diện với thây ma. Nhưng điểm yếu duy nhất của chúng là bộ não, nếu dùng súng cần phải bắn nát não nó mới được. Còn dùng kiếm thì chỉ cần một đường nếu có kĩ thuật."
Thủ lĩnh cũng lên tiếng giải thích: "Vương Duy nói đúng, hiện tại kho đạn của chúng ta không nhiều, không thể dọn hết mấy ngàn con thây ma kia được. Dùng kiếm lại có thể giúp mọi người nâng cao khả năng chiến đấu."
Vương Duy gật đầu ý muốn cảm ơn thủ lĩnh, sau đó hắn tiếp tục thị phạm cho mọi người xem hắn chém thây ma lần nữa. Mọi chuyện lại lặp lại, một con thây ma lại bị dụ vào l*иg rồi lại lao về phía Vương Duy để rồi đầu lìa khỏi cổ.
Hắn liên tiếp chém chết gần 10 con thây ma khiến cho mọi người túm tụm lại xem. Mặc dù họ rất sợ nhưng cũng cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Còn về xác của bọn thây ma thì sẽ được đem chôn xuống dưới đất để làm phân bón. Đương nhiên phải chôn đủ lâu để cho mầm mống bệnh dịch biến mất, thường thì là khoảng 1 tuần.
Vài ngày sau...
Một hàng rào được chạy dài từ cổng chính với nơi để chém thây ma, để đảm bảo an toàn thây ma không chạy lung tung mà chỉ chạy tới chỗ người chém thây ma.
Vương Duy ngày nào cũng phải chém hơn chục mạng sau đó nhường lại cho người khác. Ban đầu là thủ lĩnh, sau đó dần dần đông người thử sức hơn.
Đương nhiên Vương Duy luôn ở đó để hỗ trợ họ. Có vài trường hợp lúc cầm kiếm thì nổ to lắm nhưng đến khi thây ma lao tới thì sợ vãi đái ra quần vứt kiếm bỏ chạy.
Thủ lĩnh đứng một bên khoanh tay quan sát, với tiến độ này thì sớm mà đám thây ma ngoài kia sẽ bị xử hết.
Vương Duy thì thầm vui sướиɠ khi nhiệm vụ liên tục hoàn thành.
"Nhiệm vụ gϊếŧ thây ma hoàn thành mỗi một thây ma gϊếŧ được nhận 1 điểm thưởng."
"Nhiệm vụ huấn luyện người khác gϊếŧ thây ma hoàn thành nhận 20 điểm thưởng."
Một tuần sau....
Thủ lĩnh vung kiếm chém chết con thây ma cuối cùng, móc tinh thạch trong não nó ra rồi hét lên một tiếng đầy sảng khoái.
Mọi người cũng hò hét theo, mọi người nhanh bắt tay vào việc mở rộng nơi sinh sống.
Vương Duy vẽ ra một sơ đồ đưa cho thủ lĩnh xem, sau khi xem xong thủ lĩnh rất hài lòng.
Dựa theo bản vẽ mà Vương Duy thiết kế thì vùng mở rộng khá lớn. Nó sẽ đưa diện tích khu số 6 bằng khoảng 10 sân bóng đá.
Nhưng cũng vì diện tích xây dựng lớn nên phải xây hàng rào trước để tránh bị tấn công bất ngờ. Hiện tại trong khu số 6 có khoảng 30 người đàn ông từ độ tuổi 18 - 45 đủ sức khỏe để chiến đấu. Còn lại là phụ nữ và trẻ em cùng đàn ông trên 45 tuổi.
Về việc phân phó công việc cứ cho thủ lĩnh làm, Vương Duy chỉ việc ngồi tính xem nên đổi vật phẩm gì.
Hàng rào sẽ không xây hết luôn mà xây thành từng mảnh. Xây mảng này xong mới tới mảng khác để tránh trường hợp xây một lần quá dài, đến khi bị tấn công thì không thể phòng thủ.
Về vấn đề nguyên vật liệu thì Vương Duy lo được. Và hắn đã chuyển địa điểm rơi của vật phẩm vào trong nhà kho. Vật liệu xây dựng bao gồm 3 thứ quan trọng đó là thép, xi măng và gạch.
Quá trình xây dựng hàng rào mảng đầu tiên mất 3 ngày, trong 3 ngày đó thì có vài chục con thây ma tấn công nhưng với vũ khí đạn dược thì dễ dàng giải quyết. sau khi xây dựng được hàng rào thì bắt đầu quá trình xây cơ sở hạ tầng.
Đầu tiên là kho lương thực và vũ khí, tiếp đó là tòa nhà trung tâm. Đây không chỉ là nơi ở của thủ lĩnh mà còn là nơi đặt những thiết bị hiện đại nhất như bộ đàm, máy quét,...
Sau khi xây xong hàng rào mảng một thì tới mảng hai, cứ dần dần trong 2 tuần đã xây được hàng rào bao kín toàn bộ diện tích. Tiếp theo đó là quá trình xây dựng tất cả các cơ sở hạ tầng thiết yếu. Nhà ở, bệnh viện, trường học, khu quân đội,...
Đương nhiên tất cả chỉ ở quy mô nhỏ vì nhân lực thưa thớt không thể xây quá nhanh.
3 tháng sau....
Mọi thứ dần hoàn thành, Thủ lĩnh đứng trên nóc tòa nhà trung tâm cao tới 5 tầng nhìn bao quát khu tập trung số 6 của mình đang dần hoàn thiện mà không khỏi hài lòng. Đương nhiên công lớn vẫn phải là của Vương Duy.
Nàng hỏi Vương Duy đứng bên cạnh: "Có thể cho ta biết số nguyên vật liệu cháu lấy từ đâu không?"
Vương Duy cười: "Chẳng phải do cái nhà kho tự đẻ ra sao?"
Thủ lĩnh mỉm cười lắc đầu: "Cứ cho là vậy đi, bây giờ chúng ta đất rộng người thưa, chắc là phải chiêu mộ thêm người đúng không?"
Vương Duy gật đầu: "Đúng vậy, việc chiêu mộ người chắc là Thủ Lĩnh làm rồi, cháu không giỏi về điều này."