Chị Gái Ngốc Cùng Ta Vượt Qua Mạt Thế

Chương 3: Thuyết phục thủ lĩnh

"Chú ơi, nếu chú có hứng thú với chiếc xe này thì cháu tặng cho chú, miễn là chú cho bọn cháu vào bên trong." Vừa nói Vương Duy vừa vỗ vỗ lên chiếc xe máy phía sau.

Món quà giá trị này không phải ai cũng có, một phương tiện đi lại trong thời mạt thế. Người lính kia tuy không tỏ ra biểu cảm nhưng trong lòng thầm than: "Thằng nhóc này, mình biết nó. Nó mồ côi cha mẹ, có chị gái sinh đôi nhưng bị đập đầu thành ngốc, hoàn cảnh éo le. Tuần trước khi nó trốn ra ngoài chỉ đem theo một cái balo, vậy mà giờ trở về lại có chiếc xe máy, nhất định là đồ ăn cắp."

Người lính đưa tay lên miệng ho khan: "Hừm, thôi được rồi, đợi một chút."

Vài phút sau, khi xác định phạm vi xung quanh vài chục mét khônh có thây ma thì người lính đi tới chỗ hàng rào mở một cánh cửa hình tròn dưới mặt đất.

"Nào, mau chui vào đây mau lên."

Rất nhanh, Vương Duy cùng Vương Khả đã được vào bên trong khu tập trung. Còn người lính kia đã gọi thêm một người khác để kéo chiếc xe máy vào trong qua cánh cửa tròn kia.

Việc chiếc xe mặc kệ người lính kia, Vương Duy đưa Vương Khả tới nơi ở. Nơi ở của cả hai chỉ là một túp lều nhỏ đủ che nắng che mưa.

Khu tập trung này có diện tích bằng 4 sân bóng đá, được bao vây bởi hàng rào thép gai cao 5 mét khá an toàn. Dân số trong khu tập trung chỉ có gần trăm người, thủ lĩnh của khu tập trung là một người phụ nữ mạnh mẽ. Vỉ sự cai trị tốt của người ấy nên khu dân cư này khá là bình yên.

Khu tập trung này được đặt tên là khu tập trung số 6, theo thứ tự mà các khu tập trung được thành lập ra. Để lập ra được một khu tập trung thì bản lĩnh của người thủ lĩnh cũng không hề nhỏ chút nào.

Nhưng so với những khu tập trung khác thì khu tập trung số 6 là nhỏ nhất và đang có nguy cơ bị xác nhập vào khu tập trung số 5 lớn hơn ở cách đây 11km.

Vương Duy lúc này nhận được 10 điểm thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn bắt đầu mua sắm.

Trong quá khứ, khu tập trung số 6 bị xác nhập vào khu số 5, sau đó thì bị một con quái vật khổng lồ càn quét khiến rất nhiều người chết. Đều mấu chốt là thủ lĩnh khu vực số 5 và số 6 không ưa nhau, nên khi xác nhập xảy ra mâu thuẫn, một cuộc chiến xảy ra thương vong vô số. Chính vì vậy mà không đủ sức chống lại quái vật.

Vương Duy không muốn điều này xảy ra, hắn được quay về quá khứ là để sửa chữa những điều này.

Hắn lựa chọn vật phẩm một cách có tính toán.

1 điểm thưởng đổi được 100kg lương thực.

Hắn liền lấy 5 điểm để đổi nửa tấn lương lực. Ở mạt thế thì lương thực là thứ không thể thiếu, sau đó hắn mở balo ra rồi dốc ngược xuống đất, lương thực được đóng thành thùng nhỏ khoảng 10kg một thùng. Sau khi có đủ nửa tấn lương thực thì Vương Duy liền tính đến nước tiếp theo. Nhìn chị gái cuộn tròn trong túi ngủ. Vương Duy thầm tự nhủ phải bảo vệ chị gái cho tốt.

5 điểm còn lại, Vương Duy ngồi chọn vật phẩm phù hợp để có thể tính bước tiếp theo. Vừa hay hắn nhận được một nhiệm vụ mới.

"Nhiệm vụ thuyết phục thủ lĩnh khu vực số 6 trở thành đồng minh, thành công nhận 10 điểm thưởng."

Nhận được nhiệm vụ mới, Vương Duy nhíu mày thầm nói: "Thuyết phục con mụ đáng ghét đó hay sao? Vậy thì mình phải dùng điểm thưởng đổi thứ kia rồi."

Sáng hôm sau, Vương Duy đem cất hết chỗ lương thực kia vào balo của mình, sau đó dắt Vương Khả tới gửi nhờ một người bạn.

Hắn tới một căn lều khác ở gần đó gặp một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, người phụ nữ này tên là Đam, có mối quan hệ khá thân thiết với hai chị em.

Sau khi giao Vương Khả cho chị Đam trông coi thì Vương Duy lên đường tới nơi có 3 chiếc container xếp chồng lên nhau. Nơi này chính là nơi ở của thủ lĩnh cũng là nơi chứa súng ống, đạn dược, lương thực của toàn khu.

Đương nhiên nơi này sẽ bị canh gác, cũng có rào thép gai cao 2 mét bao vây xung quanh. Vương Duy tiến đến liền bị một gã lính canh chặn lại. Vì trong khu có ít dân nên hầu như ai cũng biết mặt nhau.

Người lính liền lên tiếng: "Nhóc, muốn đi đâu?"

Vương Duy đáp: "Chú, cho cháu vào gặp thủ lĩnh, cháu có điều muốn nói."

Người lính lắc đầu: "Thủ lĩnh đang bận, không muốn gặp ai cả."

Vương Duy nói: "Nhưng cháu có một việc cực kì quan trọng, việc này liên quan đến sự sống còn của chúng ta."

Người lính bật cười: "Nhóc đừng chọc cười ta nữa, có việc liên quan đến sống còn của chúng ta ư?"

Vương Duy thấy không thể thuyết phục người này bằng lời nói, hắn bèn mở balo lấy ra một viên kẹo sữa. sau đó cố tình khoe trước mặt người lính rồi cất đi ngay.

Người lính nhìn thấy nó hai mắt sáng lên, ở thời đại mạt thế này lương thực cơ bản đã vô cùng quý chứ đừng nói tới đồ ăn vặt. Đặc biệt là kẹo, vì chúng là đồ ngọt nên cực kì được yêu thích.

Người lính năm nay đã hơn 40 tuổi rồi, cả đời mới được nếm vị kẹo một lần, đó là vào cách đây gần 30 năm trước. Cái mùi vị ngọt ngào ấy sao mà khó cưỡng đến vậy.

Biết người lính bắt đầu phân tâm, Vương Duy liền nói: "Cháu có viên kẹo này tặng chú, miễn là chú cho cháu gặp thủ lĩnh. Việc này mà thành thì công của chú cực lớn."

Người lính đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại viên kẹo mà đồng ý cho Vương Duy vào nhưng với điều kiện hắn ta sẽ đi cùng để đảm bảo.

Vậy là Vương Duy được vào bên trong nơi ở của thủ lĩnh. Bên trong, một người phụ nữ hơn 40 tuổi, đầu đã hai thứ tóc. Dáng người vó phần đô con hơn phụ nữ bình thường, nước da rám nắng, gương mặt xinh đẹp nhưng đã có nếp nhăn. Chứng tỏ lúc trẻ cũng là nghiêng nước nghiêng thành.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ bình thường, đang ngồi xoa xoa hai bên thái dương thì nghe có người cần gặp. Nàng liền lên tiếng: "Lại có chuyện gì?"

Vương Duy bước vào, hắn liền lễ phép cúi chào sau đó nói: "Thủ Lĩnh, cháu tới có việc muốn nói."

Thủ lĩnh gật đầu bảo hắn ta ngồi xuống, tuy là thủ lĩnh nhưng không hề tỏ ra bề trên đối với bất kì ai cho dù có là một đứa trẻ.

"Nào, có việc gì nói nghe xem."

"Dạ, cháu có thứ này muốn cho Thủ Lĩnh xem." Vương Duy mở balo ra lấy một khẩu súng lục cùng một băng đạn đặt lên bàn.

Thủ lĩnh nhìn thấy thế thì ngạc nhiên, sau đó nhíu mày hỏi: "Cái này cháu lấy ở đâu?"

Vương Duy đáp: "Cháu biết một nơi có thứ này, nhưng nó không ở chỗ chúng ta. Cháu đem thứ này tới cho Thủ Lĩnh vì biết cô sẽ biết nên làm gì với nó."

Thủ lĩnh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Vậy cháu muốn gì?"

Vương Duy đáp: "Cháu không yêu cầu Thủ Lĩnh điều gì cả, chỉ cần Thủ Lĩnh nghe theo lời của cháu là được. Không phải nghe theo mọi chuyện mà nghe cháu nói xem có hợp lý hay không, còn lại quyền quyết định phụ thuộc vào cô."

Thủ lĩnh nhìn Vương Duy với ánh mắt đăm chiêu tò mò, sao thằng nhóc này lại tự tin nói ra những lời như vậy. Chưa kể vũ khí nó mang về cực kì cần thiết.

Thủ lĩnh cũng thử nghĩ nếu Vương Duy là gián điệp của kẻ nào thì sao, nhưng nghĩ lại Vương Khả chị gái hắn vẫn đang ở đây nếu hắn làm phản thì bắt chị gái hắn làm con tin.

Thủ lĩnh lên tiếng: "Này nhóc, nếu cháu nói dối ta sẽ gϊếŧ cả hai chị em."

Vương Duy đáp: "Cháu có thể thề."

"Được rồi, cháu muốn gì?"

"Cháu muốn Thủ lĩnh mở rộng địa bàn, tiếp tục thu thêm người từ bên ngoài."

"Cháu biết chúng ta thiếu nhất là thứ gì không? Lương thực đấy, nếu không có lương thực thì ai dám tới khu của chúng ta."

Vương Duy lấy trong balo ra một thùng lương lực đặt lên bàn, hắn mở ra bên cho thủ lĩnh xem. Thủ lĩnh nhìn xong tròn mắt, đây là lương thực được bảo quản rất tốt.

"Lương thực cháu có thể đáp ứng, chỗ cháu còn nữa có thể đủ cho mọi người không bị đói trong mấy ngày tới. Chưa kể cháu có thể cung cấp vũ khí, đạn dược và thuốc men."

Thủ Lĩnh càng lúc càng thấy tò mò về Vương Duy, về những thứ mà hắn ta có. Một đứa nhóc làm sao có thể tự dưng có những thứ này, điều này rất là đáng ngờ.

Tuy nhiên trước mắt nếu Vương Duy có thể cung cấp được những thứ trên thì khu số 6 của nàng đích thị là sẽ mạnh lên rất nhiều.

Thủ lĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: "Đem toàn bộ chỗ lương thực cháu có để vào trong kho thì ta sẽ nghe lời cháu."

Vương Duy cười thầm một cái, hệ thống cũng thông báo nhiệm vụ hoàn thành nhận điểm thưởng.

Hắn bèn vào trong kho để nửa tấn lương thực vào bên trong sau đó đi ra, hắn còn để lại hai khẩu súng nữa cùng một hộp đạn lớn và nói dõng dạc: "Thủ Lĩnh có thể nghi ngờ cháu, nhưng cháu làm vì sự an toàn của mọi người."

Nói xong hắn đeo balo rời đi, ánh mắt của hắn khi rời đi làm cho thủ lĩnh phải suy nghĩ cả đêm.