Vương Khả thức dậy trong căn phòng ngủ ấm áp, trên chiếc giường chắc chắn bằng thép. Nàng vươn vai một cái sau đó đứng dậy đi tìm Vương Duy.
Vương Duy lúc này đang ngồi mài dao bên ban công, mắt hắn nhìn về hướng tây nơi khu số 5 đang tọa trấn. Nơi đó vẫn là một nỗi lo đối với hắn.
Đúng lúc này một chiếc xe tải cũ kĩ chạy tới, bọn họ bị chặn lại ở bên ngoài bởi lính canh.
Người đàn ông lái xe đi xuống, hắn mặc một bộ áo có kèm giáp kim loại tự chế, đầu đội mũ bảo hiểm. Hắn hướng mặt lên trên nói với lính canh: "Chúng tôi tới từ khu số 3, nhận được tín hiệu của các người."
Lính canh liền hỏi: "Có bao nhiêu người?"
Người đàn ông phía dưới đáp: "Chúng tôi có 7 người, 2 đàn ông và 4 phụ nữ cùng một đứa trẻ."
"Được rồi, mở cổng."
Người đàn ông kia lái xe vào khi cánh cổng được mở lên, nhưng họ chưa thể vào trong khu dân cư vì ngay sau cánh cửa là một chiếc l*иg sắt lớn. Bọn họ bị nhốt ở trong đó, lúc này hai lính canh đi vào và kiểm tra họ có mang mầm bệnh hay không, tiếp đó kiểm tra đồ đạc của họ. Sau khi mọi thứ đều ổn thì bọn họ mới được vào bên trong, được sắp xếp cho chỗ ở nhà phân chia công việc.
Đã có người tới đầu tiên thì sẽ có những người tiếp theo, chưa đầy một tiếng sau lại có một chiếc xe nữa tới trong đó có 3 người.
Và nửa ngày sau có 3 chiếc xe máy, mỗi chiếc có hai người ngồi bên trên.
Nhóm người mới nhanh chóng được phân chia công việc, chỗ ở. Bọn họ rất hài lòng về khu số 6 này, có người từng là lính nói rằng anh ta cực kì bất ngờ khi cách đây 1 năm anh ta có từng đi qua nơi này là khu số 6 này chỉ bé như cái lỗ mũi, vậy mà bây giờ lại to ra nhiều như vậy, cơ sở hạ tầng cũng cực kì tốt nữa.
Vương Duy đang ngồi mài dao thì từ phía sau, một bàn tay trắng trẻo đặt lên vai hắn. Giọng nói nhỏ nhẹ của Vương Khả vang lên: "Tiểu Duy, dao sắc đừng có nghịch."
Vương Duy mỉm cười quay lại nói: "Chị, sao lại dậy sớm vậy?"
Vương Khả bĩu môi: "Chị không ngủ được, tiểu Duy mau đưa chị đi chơi."
Vương Duy gật đầu: "Được, đợi em một chút."
Vương Duy dẫn chị gái đi vòng quanh khu số 6, đặc biệt là tới một khoảng sân nhỏ nơi đặt một vòng quay ngựa gỗ. Vương Khả rất là thích chơi trò này.
Nhưng chơi chẳng được bao lâu thì lính canh phía trên liền phát thông báo khẩn cấp, cùi báo động hú lên inh ỏi.
"Thông báo cấp độ 1, có một đàn thây ma đang tới, số lượng ước tính 300 con, xin nhắc lại....."
Nhận được thông báo, thủ lĩnh mặc áo giáp, tay cầm súng dẫn theo binh lính lên tháp canh. Còn lại thì ở phía dưới đứng sau hàng rào mà xả đạn.
Vương Duy sau khi gửi chị gái cho mọi người thì lập tức chạy về phòng lên đồ, lưng đeo kiếm hai bên đeo hai khẩu súng lục.
Hắn trực tiếp đứng chỉ huy binh lính ở bên dưới xả đạn vào đám thây ma.
"Kì lạ, thây ma tự dưng tấn công ư?"
Rồi Vương Duy nhanh chóng phát hiện ra điều phất thường. Ở giữa đám thây ma có một con cao hơn hẳn cái đầu, gương mặt dị hợm nước da vàng khè, miệng mở ra đầy răng thối không thể tả. Nó không vồ vập như đám thây ma kia mà đi rất chậm rãi. Ánh mắt nó vẫn hoang dại nhưng lóe lên một tia khôn ngoan.
Vương Duy thầm kinh hãi: "Chết tiệt, sao thây ma biến dị lại xuất hiện ở vùng này?"
Thây ma biến dị là chỉ những con thây ma đột biến, thường thì là do sống lâu hoặc là do ăn phải thịt của một loài nào đó biến dị từ trước. Bọn này sở hữu sức mạnh gấp nhiều lần đám thây ma thông thường, thậm trí có con còn có trí thông minh.
Vương Duy dùng hệ thống thể kiểm tra thông tin về con thây ma biến dị kia.
"Phát hiện thây ma biến dị cấp thấp, điều kiện tiêu diệt cần một khẩu súng phóng lựu trở lên."
Vương Duy ngay lập tức rời khỏi vị trí, sau đó quay trở lại bằng một khẩu súng phóng lựu. Tuy nhiên con thây ma biến dị kia đã bắt đầu tăng tốc và áp sát hàng rào.
Khi này đám thây ma đang dần chết hết, chỉ còn lại vài chục con cùng với con thây ma biến dị. Mọi người thấy không bình thường nên đã chĩa hết súng về phía thây ma biến dị mà bắn tới tấp.
Thây ma biến dị bị bắn thành tổ ong mà vẫn đủ sức chạy về phía hàng rào rồi húc một cú thật mạnh làm hàng rào thủng một lỗ. Đúng lúc này Vương Duy vác súng phóng lựu bắn nổ đầu của nó.
Mọi người kinh hãi khi suýt chút nữa thì đã đã xảy ra náo loạn. Mặc dù thây ma biến dị bị tiêu diệt nhưng nó cũng làm mọi người suýt chút nữa nhảy tim ra ngoài.
Thủ lĩnh còn chưa yên tâm, chạy tới xả hết một băng bạn vào xác của thây ma biến dị rồi mới dừng.
Giải quyết thây ma biến dị xong, thủ lĩnh cho người ra ngoài thu nhặt tinh thạch. Còn Vương Duy thì thầm nghĩ: "Nó đến nhanh hơn dự định, tại sao chứ?"
Giải thích vì sao các khu tập trung được xây dựng lên. Cách đây 50 năm, khu số 1 được xây dựng lên bởi một vị thủ lĩnh tối cao. Khu số 1 là khu lớn nhất cũng như nhiều dân cư nhất với 5 ngàn dân cùng càng trăm lính.
Nhưng cho dù là vậy thì họ cũng chỉ bao quát được một khu vực nhất định. Nhờ có sự quàn quét của họ mà phạm vi 10km, xung quanh sạch bóng thây ma và quái vật. Nhưng bên ngoài phạm vi đó thì thây ma và quái vật vẫn tung hoành.
Chính vì vậy mà khu vực số 2 được thành lập. Người em trai của vị thủ lĩnh khu số 1 đã cùng khoảng 200 người đi tới một vùng đất cách khu số 1 khoảng 15km và xây dựng khu vực số 2.
Khi xây xong khu vực số 2 thì trong 200 người kia có tới 180 người chết vì thây ma tấn công, vì bị tai nạn lao động,...
Dù sao thì khu số 2 đã được xây xong, nhiều người từ khu số 1 di chuyển sang khu số hai để sinh sống và kiến thiết hạ tầng.
Vài năm sau khu vực số 2 đủ sức để bảo vệ và quét sạch thây ma bán kính 10km. Nhận thấy cách này có hiệu quả nên hai vị thủ lĩnh đã đồng đưa ra quyết định. Hễ có ai đủ bản lĩnh, đủ tài nguyên thì cứ việc rời khỏi và thành lập khu vực mới. Kể từ đó tới nay, đã có thêm 4 khu tập trung nữa.
Số lượng diện tích đất mà con người chiếm lại được ngày càng nhiều. Bây giờ khu số 1 và khu số 2 đang xây dựng một bức tường dài hàng km để kết nối hai khu vực lại. Một khí hai khu vực có thể kết hợp thì diện tích đất sẽ là rất lớn, có đất sẽ có thể đủ không gian sinh sống, trồng trọt chăn nuôi, tự cung tự cấp.
Buổi tối, thủ lĩnh đang đứng bên ban công ngắm trăng, trên tay mân mê một viên tinh thạch.
"Thứ này.....có tác dụng gì mà Vương Duy nói rất quan trọng?"
Thủ lĩnh thời gian qua đã suy nghĩ rất nhiều, về việc Vương Duy cung cấp vật liệu để xây dựng, cung cấp lương thực để không ai bị đói.
Như mọi thủ lĩnh khác, nàng cũng đang có suy nghĩ rằng nếu cứ để Vương Duy tiếp tục thì vị thế thủ lĩnh của mình sẽ bị đe dọa. Đương nhiên thủ lĩnh sẽ không để chuyện đó xảy ra, nàng khoác áo lên rồi tới khu quân sự.
Lúc này trong khu quân sự, trên một sân đấm bốc có hai người đang đấu với nhau. Bên dưới có hơn mười người đang hô hào cuồng nhiệt.
Hai người đàn ông trên sàn đang hăng say đấm nhau, đột nhiên một giọng nói vang lên khiến cả đám im lặng: "Gì đây? Dám tổ chức đánh nhau trái phép mà không có tôi hay sao?"
Thủ lĩnh cởϊ áσ khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ đen ôm sát cơ thể. Hai cánh tay rắn chắc như một người đàn ông, điều này khiến mấy người đàn ông trong khu quân sự rén ngang.