Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, một thân ảnh xinh đẹp màu trắng ở sau thân cây chậm rãi đi ra.
Tóc dài tới eo, mặt mày tinh xảo, không phải Lâm Dư Hàm thì là ai?
Ta Dư nhìn về phía những người đang nằm dưới đất, cười nói: “Nhìn đi, cô ta tới rồi đây.”
Hạ Tử Phi đầu óc ong một cái, âm thanh ác độc vang lên: “Cô dám đυ.ng tới một sợi tóc của Dư Hàm, tôi sẽ không tha cho cô!”
Hắn quay đầu về phía Lâm Dư Hàm, hét to: “Dư Hàm, chạy mau, ra ngoài tìm người! Nhớ không được quay lại đây!”
Tống Tuyết không phát ra tiếng động, ánh mắt ác liệt.
Cô ta không muốn Lâm Dư Hàm chạy thoát, cô ta ăn đau nhiều như vậy, dựa vào đâu mà tiện nhân châm ngòi ly gián này có thể bình yên vô sự?
Tống Tuyết cũng không rảnh lo cho nam thần trong lòng mình, trực tiếp dùng đầu mình đập vào đầu Hạ Tử Phi, khiến hắn ta đầu váng mắt hoa nói không nên lời.
Ngay sau đó, cô ta hướng về phía Lâm Dư Hàm gọi: “Nhanh lại đây hỗ trợ, Hạ Tử Pi vì cô mà thành ra thế này đấy.”
Ánh mắt Lâm Dư Hàm lập loè, cô ta biết rõ Hạ Tử Phi vì cô ta.
Nhưng hiện tại cô ta cũng không dám đi qua, bởi vì Lương Tiểu Tiểu quá tà môn.
Tối hôm qua, Hạ Tử Phi đã nói rõ kế hoạch cho cô ta biết.
Hắn nói muốn cho Lương Tiểu Tiểu sống không bằng chết, lúc đó cô ta còn khuyên tượng trưng hai câu, thể hiện một chút tấm lòng lương thiện của bản thân, nhưng mặt khác không nói thêm gì nữa.
Bởi vì cô ta biết rõ, Hạ Tử Phi sẽ càng thêm đau lòng cho cô ta, sau đó ra tay ác độc hơn với Lương Tiểu Tiểu.
Quả nhiên, hôm nay sau giờ tan học, cô ta nghe được tin tức Lương Tiểu Tiểu bị đưa tới sau núi.
Cô ta tới đây, là muốn tận mắt nhìn thấy Lương Tiểu Tiểu bị huỷ hoại.
Nhưng hiện tại chưa phát sinh chuyện gì với Lương Tiểu Tiểu, ngược lại những người khác toàn bộ nằm ở trên đất.
Lâm Dư Hàm nhìn vết máu bắn lên người Toa Dư, do dự không dám tiến lên.
“Tống, bạn học Tống, tớ cảm thấy tinh thần bạn học Lương không được ổn định, trước hết vẫn là đi báo cho người khác đã.” Lâm Dư Hàm nói xong, liền lui về sau hai bước, định bỏ chạy.
Tống Tuyết tức chết rồi, biểu hiện vô cùng kịch liệt, bỏ qua tình cảm não tàn dành cho nam thần, trào phúng mà nhìn Hạ Tử Phi: “Đây là nữ thần của cậu đấy, la liếʍ cô ta lâu như vậy, cô ta cũng không thèm hồi đáp lại một chút tình cảm!”
Hạ Tử Phi không thèm để ý tới cô ta, tuy nhìn thấy Lâm Dư Hàm chạy trốn dứt khoát như vậy, trong lòng xác thật có một chút khó chịu, nhưng hắn vẫn có thể lý giải được hành động đó.
Rốt cuộc Dư Hàm yếu đuối như vậy, căn bản không thể đánh lại kẻ điên Lương Tiểu Tiểu kia, chạy trốn mới là thượng sách.
Rốt cuộc là vì muốn tìm người tới cứu bọn hắn không phải sao?
Nhưng mà, những người này còn chưa nghĩ tới kết quả khác.
Lâm Dư Hàm còn chưa chạy được vài bước, Toa Dư trực tiếp ném văng một viên gạch ra, chính xác nện vào eo của Lâm Dư Hàm, làm đối phương ngã trên mặt đất lăn vài vòng.
“Tôi cho cô đi rồi hay sao?”
Đầu óc Lâm Dư Hàm ầm ầm vang lên, bộ mặt sung huyết, ánh mắt tràn đầy thù hận, cô ta cảm thấy eo của mình như mất hết cảm giác.
Ba đời, suốt ba đời, cô ta đều sống trong sung sướиɠ nhung lụa, được trăm người sủng ái, chưa từng bị người đối đãi như vậy!
Toa Dư chậm rì rì đi qua, túm lấy nắm tóc dài của Lâm Dư Hàm kéo, da đầu Lâm Dư Hàm giống như sắp bị kéo đứt, phát ra tiếng thét chói tai.
Chạm phải ánh mắt căm thù của Lâm Dư Hàm, Toa Dư cười nói: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Lâm đại tiểu thư, như thế này đã chịu không nổi?”
Hạ Tử Phi làm sao có thể nhìn nổi cảnh nữ thần của mình chịu khuất nhục, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Toa Dư: “Mày! Đồ điên kia, có chuyện gì cứ nhằm vào tao! Tất cả mọi chuyện đều do tao làm, không liên quan tới cô ấy!”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Toa Dư giáng xuống một bạt tai, đánh tới mức ánh mắt hắn không còn tiêu cự.
“Đừng ở chỗ này lên giọng quát mắng, vừa nghe đã thấy phiền, yên tâm đi, lát nữa sẽ đến phiên cậu.”
Toa Dư lắc lắc tay, thấy trên bàn tay có dính máu mũi của Hạ Tử Phi, có chút ghét bỏ mà dùng váy của Lâm Dư Hàm lau.
Lâm Dư Hàm ánh mắt loé lên, nhân cách thứ hai của Lương Tiểu Tiểu quả thực đáng sợ.
Trong mắt cô ta chứa đầy nước mắt, âm thanh nhu nhược: “Bạn học Lương, chúng ta có phải đã hiểu làm gì hay không? Trước nay tớ chưa từng nhắm vào cậu, lần chơi tennis đó tớ cũng không cố ý…”
Toa Dư có chút không kiên nhẫn, nói: “Chị gái à, đừng diễn nữa, đều đã sống thành tinh ở ba đời rồi, tuổi thật của cô cũng đủ làm cha cô rồi đấy.”
Lâm Dư Hàm ngừng khóc, ánh mắt sâu thẳm.
Mấy người Tống Tuyết nghe không hiểu, cô ta đương nhiên rõ ràng biết Lương Tiểu Tiểu đang nói cái gì.
Nhân cách thứ hai của Lương Tiểu Tiểu vậy mà cũng có ký ức ba đời!
Không chờ Lâm Dư Hà phân tích xong tình huống, Toa Dư đã vỗ tay đứng lên.
Cô đi tới chỗ mấy người Tống Tuyết, vẻ mặt buồn bã nói: “Mấy người cũng ngừng diễn được rồi đấy, đứng hết lên đi, bây giờ có nhiệm vụ quan trọng giao cho mấy người đây.”
Nhóm người này vẻ mặt nghi hoặc đứng lên, cú đấm của Lương Tiểu Tiểu vừa rồi cũng chỉ làm bọn họ choáng váng trong chốc lát, hiện tại đã khôi phục lại.
Lương Tiểu Tiểu rốt cuộc là quái vật gì? Bọn họ đã hoàn toàn phục sát đất, hơn nữa cũng hối hận lắm rồi.
Nếu sớm biết Lương Tiểu Tiểu là một quái thai, thì dù nói cái gì cũng không dám tới gây sự.
Đáng tiếc, tất cả đều đã chậm!
Toa Dư lười quản suy nghĩ trong đầu họ, chỉ vào Lâm Dư Hàm đang nằm trên mặt đất, nói: “Bây giờ, dùng hết tất cả phương thức trước kia bắt nạt tôi, lên người cô ta, làm đến lúc tôi vừa lòng mới thôi.”
“A?” Cả đám kinh ngạc nhìn Toa Dư.
“Cần tôi cắt bớt một tai mới nghe thấy rõ sao?” Toa Dư không kiên nhẫn nói.
Nhóm người Tống Tuyết chạy nhanh hành động, trong lòng Tống Tuyết vui mừng đan xen.
Quá tốt, dù phải chết vì chọc phải kẻ điên Lương Tiểu Tiểu, nhưng cô ta cũng muốn kéo theo Lâm Dư Hàm đồng quy vụ tận!
Nếu không vì tiện nhân này, cô ta làm sao rơi vào nông nỗi này!
Cả đám bọn họ tiến lại gần Lâm Dư Hàm, sắc mặt cô ta trở nên khó coi: “Mấy người cẩn thận suy nghĩ lại xem, nếu hôm nay dám động tới một ngón tay của tôi, Lâm gia sẽ không bỏ qua cho mấy người.”
Hạ Tử Phi càng kích động hơn: “Cmn! Nếu mấy người dám động vào Lâm Dư Hàm, tôi sẽ chơi chết mấy người!”
Bọn họ biết gia thế Hạ Tử Phi cực kỳ tốt, đều có chút do dự.
Mà Tống Tuyết không chút chần chừ, ngược lại lao tới đá và cao Lâm Dư Hàm: “Chúng mày cho rằng tao sẽ sợ sao?”
“Lâm Dư Hàm, cho mày diễn này, giả vờ làm người vô tội nữa đi, mỗi lần đều xúi dục người khác làm chuyện xấu, sau đó trốn ở sau lưng đóng vai người tốt.”
“Còn có Hạ Tử Phi, la liếʍ cô ta không khác gì chó liếʍ giày, bị cô ta cầm đầu sai bảo, còn dám coi tao như lốp xe dự phòng, đừng nghĩ rằng ông mày đây ăn chay!”
“Ông mày bị Lâm Dư Hàm chơi lâu như vậy, hôm nay nhất định sẽ đòi về tất cả!”
Tống Tuyết nói xong lời này, liền cùng đám chị em của mình, bắt đầu lột bỏ quần áo của Lâm Dư Hàm, cô ta liều mạng giãy giụa, kết quả bị ăn mấy cái tát.
Toa Dư ở bên cạnh vỗ tay: “Chó cắn chó, quá xuất sắc.”
“Cố gắng chiêu đãi vị Lâm tiểu thư cho thật tốt, mấy người hôm nay đánh cô ta, gia tộc sau lưng cô ta sẽ không buông tha cho mấy người, để tôi nhìn xem mấy người có thể chạy thoát được thế lực đó không.”
Toa Dư nhắc nhở bọn họ, bây giờ họ căn bản không thèm để ý lời nói chó cắn chó của Toa Dư là đang mắng bọn họ, chỉ cố gắng dùng hết sức mà đánh lên người Lâm Dư Hàm.
Bắt nạt sao? Bọn họ rất chuyên nghiệp đấy!
Tống Tuyết nhặt một chiếc camera của đám lưu manh lên, cái này tính toán dùng quay Lương Tiểu Tiểu, hiện tại dùng trên người Lâm Dư Hàm, cũng như nhau cả!
Tiện nhân này nếu dám báo người khác, cô ta sẽ đem video phát tán khắp đế đô, ông đây muốn chơi chết mày từ lâu rồi!
Lâm Dư Hàm cực kỳ tuyệt vọng, không thể nghĩ tới việc mình sẽ có ngày rơi vào tình cảnh này. Nhưng thật đáng tiếc, hai tay khó địch lại bốn, quần áo của cô ta rất nhanh đã bị lột sách sẽ.
Tống Tuyết vui vẻ chụp lại.
_______________