Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 16: Thật giả thiên kim (16)

Lâm Dư Hàm vừa thét chói tai vừa che mặt lại, cô ta nhìn Toa Dư đứng ở bên cạnh bày ra vẻ mặt xem kịch, trên mặt tràn ngập hận ý.

Đột nhiên cô ta dùng hết sức lực đẩy đám người này ra, đôi tay duỗi ra, muốn xông đến bắt Toa Dư: “Lương Tiểu Tiểu! Con khốn này! Vì sao không sống hết phần đời còn lại ở nơi tồi tàn dột nát kia? Vì sao còn xuất hiện ở học viện đế đô?”

Ngón tay nhọn hoắt suýt nữa chọc vào mắt Toa Dư, Toa Dư nghiêng đầu né tránh, chân đá một cái, tuy rằng không dùng lực, nhưng trực tiếp đá văng Lâm Dư Hàm ra xa một mét.

Cô nhướng mày, thấy Tống Tuyết đã chụp đủ, xua tay ngăn cản đám người đó.

Cô ngồi xổm trước mặt Lâm Dư Hàm nói: “Không diễn nữa à? Chưa gì đã hiện nguyên hình rồi sao? Xem ra định lực của Lâm đại tiểu thư không tốt lắm nhỉ? Mới như vậy đã không chịu nổi rồi.”

Lâm Dư Hàm hận đến hai mắt đỏ ngầu: “Chụp ảnh thì sao? Mày cho rằng chỉ như vậy cũng có thể huỷ hoại tao? Lương Tiểu Tiểu, tao nói cho mày biết, một ngày hạ tiện cả đời hạ tiện. Cả đời này, mày sẽ không bao giờ có thể so sánh được với tao!”

Cô ta dừng một chút, như nghĩ ra được điều gì, ngoan độc mà nói: “Nghiệt chủng trong bụng kia, hiện tại chắc là chưa kiểm tra ra đâu? Chờ mấy tháng nữa bụng lớn lên, tất cả mọi người sẽ biết mày là gái điếm!…”

Lâm Dư Hàm càng mắng càng hăng say, giọng nói tràn ngập sảng khoái.

Cô ta cho rằng Toa Dư giống hai đời trước, bị đám lưu manh chà đạp.

Dù nhân cách thứ hai cũng chẳng có gì phải sợ, Lương Tiểu Tiểu cũng đã mang nghiệt chủng, sự thật này không thể thay đổi!

Lương Tiểu Tiểu Vĩnh viễn không thể trong sạch quay trở về Lâm gia, thay thế vị trí đại tiểu thư của cô ta!

Cô ta ở bên này mắng đến sảng khoái, mà không hề nhận Hạ Tử Phi đang khϊếp sợ nhìn cô ta.

Hạ Tử Phi không hề biết nữ thần trong lòng mình lại có một mặt ác độc như vậy, những từ ngữ mắng chửi người khác dơ bẩn cũng có thể thốt ra, quả thực trình độ so với hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Toa Dư đảo mắt nhìn qua Hạ Tử Phi, cười nhạo nói: “Biểu tình tam quan vỡ vụn gì đây? Kẻ ngu xứng với rác rưởi, đúng là tuyệt phối.”

Lâm Dư hàm lúc này mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một lốp xe dự phòng, đầu óc phẫn nộ chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô ta có chút xấu hổ giải thích: “Tớ chỉ là tức giận quá mà thôi, tớ chưa từng gặp ai ác độc như vậy, nên nhất thời không lựa lời… Hạ học trưởng, tớ không phải cố ý…”

Toa Dư buồn cười đến một nói nổi, cô còn chưa gặp qua người nào lật mặt còn hơn lật sách như vậy.

Cố tình đầu óc Hạ Tử Phi dùng không tốt, có lẽ bị Lâm Dư Hàm tẩy não một thời gian dài, hắn vậy mà tin tưởng, gật gật đầu nói: “Không trách cậu được, tất cả là kẻ điên Lương Tiểu Tiểu này sai.”

Toa Dư bị chọc cho phì cười.

Nhưng cô cũng không để ý những người này nghĩ thế nào về cô.

Cô nhìn về phía Lâm Dư Hàm cười nói: “Không phải cô nhắc nhở, thì tôi thiếu chút nữa đã quên mất, hai đời trước cô tặng tôi lễ vật lớn như vậy, không đáp lại thì thật đáng tiếc.”

Toa Dư đi đến chỗ đám lưu manh, tát lên mặt từng người, cô dùng chút lực tinh thần, rất nhanh người nọ liền tỉnh lại.

Đám lưu manh này ngày thường bắt nạt kẻ yếu, vi phạm pháp luật, làm không ít chuyện dơ bẩn.

Đáng tiếc hôm nay rơi vào tay cô.

Bọn họ nhìn về phía dưới háng của mình, vừa kêu thảm thiết vừa khóc rống.

Tiếng khóc thê lương mà tuyệt vọng, làm Hạ Tử Phi rùng mình một cái, vô thức ôm lấy háng của mình.

Toa Dư cười tủm tỉm nói: “Bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội.”

Cô đi đến trước mặt một tên lưu manh trên mặt đầy sẹo, bàn tay đặt trên đầu đối phương trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, phóng xuất ra tinh thần lực.

Trong nháy máy, tất cả vết thương lớn bé của hắn đều được chữa khỏi.

“A? Không đau nữa! Tôi không đau!” Tên mặt sẹo sung sướиɠ đứng lên.

Nháy mắt hắn dừng lại động tác, tròng mắt chuyển động, lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Toa Dư: “Chị Lương! Tôi không phải cố ý! Tất cả là tại tên họ Hạ, là hắn sai tôi cùng các anh em làm việc.”

“Hắn yêu cầu chúng tôi hãʍ Ꮒϊếp cô, sau đó tung video ra, làm cô thân bại danh liệt!”

Toa Dư gật đầu, đá Lâm Dư Hàm đang trần như nhộng tới: “Người này, nhận ra không?”

Mặt sẹo ngẩn người, không rõ ma nữ muốn cái gì: “Không quen biết.”

Toa Dư tát vào mặt Lâm Dư Hàm hai cái: “Nói hai câu.”

“Lương Tiểu Tiểu, trả quần áo lại cho tao!” Lâm Dư Hàm thét chói tai, vừa hận vừa sợ, đôi tay cũng không biết nên che nơi nào, ánh mắt của tên mặt sẹo này quá ghê tởm.

“A! Giọng nói của cô ta có chút quen quen! Lúc bàn mưu ở nhà họ Hạ, tôi có nghe thấy giọng của cô ta, nhưng cô ta cũng không lộ mặt, mà yêu cầu chúng tôi làm một việc, cô ta là nói chuyện với chúng tôi qua điện thoại.”

“Cô ta giống tên họ Hạ kia, bảo chúng tôi thay phiên hãʍ Ꮒϊếp cô sau đó quay video lại! Chẳng qua lúc đó tôi cùng anh em chưa có làm, cái gì cũng đều chưa làm được!”

Mặt sẹo nói xong lại bắt đầu dập đầu: “Chị, tất cả đều do hai người này, chúng tôi không có chút quan hệ nào… Chúng tôi cũng chỉ lấy tiền làm việc!”

Toa Dư không để ý, nhìn tên lưu manh này cười nói: “Cho mấy người một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Cô chữa khỏi cho đám lưu manh, sau đó nói với những người này: “Không cần nghĩ tới việc chạy trốn, tin tôi đi, mấy người chạy không thoát đâu.”

Đám lưu manh này đã bị cô làm cho sợ vỡ mật, nào dám chạy trốn. Chỉ có thể đồng loạt gật đầu, giống hệt chim cút.

Toa Dư vừa lòng, nhìn chung quanh một vòng, im lặng một lát, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.

Thật tốt! Đám lưu manh này, nhóm người Tống Tuyết, Hạ Tử Phi, còn có Lâm Dư Hàm, tất cả đều có mặt ở đây!

Lâm Dư Hàm chưa ý thức được sắp phát sinh chuyện gì, ánh mắt oán độc nhìn Toa Dư: “Thì ra đêm đó mày không bị…”

Cô ta đột nhiên im bặt, vì cô ta và Hạ tử Phi đã bị ném tới trước mặt đám lưu manh.

“Bây giờ, mấy người đem hai người này hầu hạ tốt một chút, nhớ quay video lại.”

“Bọn họ đã từng yêu cầu mấy người làm chuyện gì với tôi, hiện tại dùng trên người bọn họ, đã hiểu chưa?”

Toa Dư còn chưa dứt lời, Hạ Tử Phi và Lâm Dư Hàm liền lập tức chửi ầm lên, hoàn toàn không dám tin tưởng.

“Lương Tiểu Tiểu! Mày! Mẹ nó điên thật rồi, tại cảnh cáo mày, dừng tay lại thì còn có cơ hội! Bằng không tao sẽ làm mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!” Hạ Tử Phi dù người bị đánh đến người đầu thương tích, cũng không sợ hãi như bây giờ.

Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng, đám lưu manh ghê tởm này nếu thật sự đối với hắn làm ra loại chuyện kia…

Hắn nhất định phải gϊếŧ chết con tiện nhân Lương Tiểu Tiểu!

“Tiểu Tiểu… tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Lâm Dư Hàm thật sự sỡ hãi, đám lưu manh kia căn bản không thích đàn ông, đối với cô ta càng cảm thấy hứng thú.

Mà giờ phút này cô ta trần như nhộng, không một mảnh vải che thân, ánh mắt đáng khinh của đám người đó không chút che dấu.

Nếu cô ta thật sự bị đám người dơ bẩn này làm nhục, dựa theo tính tình sĩ diện của cha Lâm mẹ Lâm, cô ta còn có thể làm thiên kim tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay sao?

Không! Cô ta không muốn như vậy!

“Tiểu Tiểu, tôi cầu xin cô! Tôi thật sự sai rồi, cô buông tha cho tôi có được không! Tôi nhường lại vị trí Lâm gia đại tiểu thư cho cô! Mẹ cũng nhường cho cô! Cô thả tôi ra! Thả tôi ra… Ô ô ô”

Lâm Dư Hàm rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi và hối hận, hiểu rõ được hai đời trước đối xử với Lương Tiểu Tiểu độc ác thế nào.

Nhưng cô ta hối hận không phải vì áy náy, mà hận chính mình làm không đủ chu toàn, không thể chơi chết Lương Tiểu Tiểu.

Toa Dư hoàn toàn có thể nhìn ra trong lòng Lâm Dư Hàm đang nghĩ gì.

Cô cúi xuống nắm lấy cằm cô ta, mặt Lâm Dư Hàm đã giàn giụa nước mắt, khuôn mặt nhu nhược đáng thương, tựa hồ thật sự hối cải.

Nhưng cô như cũ có thể nhìn thấu vào sâu trong đôi mắt cô ta chất chứa oán độc.

Toa Dư buông tay ra, cười cười: “Dù cô có cầu xin, tôi cũng sẽ không tha cho cô.”