Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 14: Thật giả thiên kim (14)

Những người khác đều cho rằng Toa Dư sẽ gặp xui xẻo, không nghĩ tới cô có thể nguyên vẹn quay về.

Tống Tuyết nhìn chằm chằm bóng dáng Toa Dư, dùng bút hung hăng chọc cục tẩy.

“Chị Lương… nước đây ạ.”

Lúc gần tan học Quý Điềm Điềm bị sai đi mua nước đã quay lại, Toa Dư nhận lấy lon SODA, trong ánh mắt khẩn trương của đối phương, mở nắp uống một ngụm.

Quý Điềm Điềm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Con chuột cống này thật sự nghĩ rằng mình có thể làm người cầm đầu hay sao, còn dám bắt cô ta đi tới chỗ cách trường 5km để mua nước, thật đúng là tức chết!

Nhưng mà Lương Tiểu Tiểu cũng sớm gặp xui xẻo thôi…

Quý Điềm Điềm cúi đầu, che giấu vẻ mặt đắc ý.

Toa Dư uống hết nửa lon nước, vừa lúc những học sinh khác đã rời khỏi đây, cô thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về, mới bước được hai bước, khuôn mặt bỗng chốc biến đổi, sau đó té xỉu trên mặt đất.

Đám người Tống Tuyết lập tức xông tới.

“Con khốn!”

Tống Tuyết tát một cái lên mặt Toa Dư.

Nhịn nhiều ngày như vậy, cô ta sớm đã không nhịn nổi nữa rồi, hôm nay cũng có thể thoải mái mà trút giận.

“Sức mạnh lớn thì sao? Nổi điên thì sao? Mày dù có là siêu nhân chuyển thế thì bây giờ cũng phản ngoan ngoãn hôn mê ở đây!” Quý Điềm Điềm đi lên đá mấy cái vào bụng Toa Dư.

“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.” Tống Tuyết ngăn những người còn muốn đánh nữa lại.

“Người này, Hạ thiếu muốn, thuốc cũng của hắn đưa, chúng ta mang người qua cho hắn là được. Dù sao tiện nhân này rơi vào trong tay hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Không sai, Tống Tuyết trước mặt thì giả vờ làm tuỳ tùng nhưng sau lưng lại lén liên hệ với Hạ Tử Phi, nghĩ cách mang người tới chỗ hắn.

Từ chỗ Hạ Tử Phi, Tống Tuyết xác nhận hắn không thích Lương Tiểu Tiểu, thậm chí hai người này còn có thù oán.

Cô ta rất tức giận, biết mình bị Lâm Dư Hàm chơi một vố, nhưng bản thân cũng không thể nào từ chối được yêu cầu của Hạ Tử Phi.

Chờ lần này dạy dỗ xong Lương Tiểu Tiểu, cô ta sẽ đi dạy dỗ Lâm Dư Hàm!

Những người kia không biết trong lòng Tống Tuyết nghĩ gì, chỉ vui vẻ mà dìu Toa Dư đi ra ngoài: “Hừ, đắc tội chúng ta thì thôi đi, còn dám đắc tội Hạ thiếu, cô ta lần này chết chắc rồi! Hôm nay mà qua đó, cô ta không tàn cũng phế, ảnh chụp của chúng ta cũng Không cần phải lo lắng nữa!”

“Mẹ nó! Sao cô ta nặng như vậy chứ? Vi Vi, cậu lại đây giúp tớ một tay.” Quý Điềm Điềm gọi Hạ Hiểu Vi đang đứng trong góc.

“Tớ… tớ không đi đâu, Điềm Điềm, chị Tống, mọi người cứ đi đi, tớ không đi.”

Giọng nói nhút nhát của Hạ Hiểu Vi vang lên, trong mấy ngày này, cô ta dường như thay đổi thành một người khác, trước kia đi theo đám người này tác oai tác quái, hiện tại giống như một con chim cút.

“Đồ thỏ đế!” Quý Điềm Điềm tức giận mắng một câu, cùng những người khác hợp sức đưa Toa Dư ra ngoài.

Hạ Hiểu Vi nhìn bóng dáng mấy người này, trong lòng lo sợ bất an.

Ngày đó đôi mắt của Dương Tuấn Vũ xảy ra chuyện, chị em trừ bỏ cô ta ra, những người ở đây cũng chưa tận mắt chứng kiến, nên sẽ không ý thức được rõ sự đáng sợ của Toa Dư.

Lỗ tai của A Bưu, bởi vì quá sợ hãi mà cô ta cũng chưa kịp đưa cho bọn họ, mà chỉ chụp ảnh gửi bọn họ. Kết quả, sang ngày thứ hai, cái tai kia đã biến thành một vũng máu loãng.

Những thủ đoạn đó đối với Lương Tiểu Tiểu, dù là bạo lực hay là thôi miên, hoàn toàn không có tác dụng, hệt như một con quái vật bất khả chiến bại.

Nghĩ đến đây, Hạ Hiểu Vi rùng mình một cái, hoàn toàn cho rằng đám người Tống Tuyết sẽ không thực hiện thành công mưu kế kia, cô ta vẫn là bo bo giữ mình cho thật tốt.

_______________

Toa Dư bị đám người này đưa tới sau núi, một lát sau cô cũng chậm rãi mở mắt, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là Hạ Tử Phi đang ngồi trên một tảng đá bằng phẳng.

Một đám người vây xung quanh giống như trong nguyên tác, cả những tên lưu manh huỷ hoại Lương Tiểu Tiểu cũng có mặt.

Còn có đám người Tống Tuyết.

Nói ngắn gọn là tề tựu đông đủ.

Mấy tên lưu manh kia hiển nhiên là nhận ra Lương Tiểu Tiểu, thấy Toa Dư tỉnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý.

Đám người Tống Tuyết đứng ở một bên, vui sướиɠ nhìn người gặp hoạ, vẻ mặt như sắp báo được đại thù.

Hạ Tử Phi đi đến trước mặt Toa Dư, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cô, cười như không cười: “Tỉnh rồi à? Cũng tốt, đỡ cho lát nữa cái gì cũng không biết, như vậy chơi sẽ không vui!”

Toa Dư rất phối hợp mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Các người, các người muốn làm gì?”

Tống Tuyết cười nhạo nói: “Lương Tiểu Tiểu, mẹ nó! Tao sớm đã muốn chơi chết mày rồi. Hôm nay cho mày hưởng thụ tới chết.”

Toa Dư yếu ớt giãy giụa, nhưng hành động này chỉ làm tăng lên chút thú vị trong mắt Hạ Tử Phi, một chân hắn đạp lên đầu Toa Dư, hung hăng vùi vào trong đất, tràn ngập ý đồ nhục nhã

“Mấy người lên hết đi, đừng chơi chết người là được, giữ lại một hơi thở, nhớ kỹ phải quay video thật rõ nét cho tôi.” Hạ Tử Phi vẫy tay ra hiệu với đám lưu manh kia.

Đám người tóc vàng này hưng phấn dị thường, lần trước bọn họ được Lâm Dư Hàm thuê xử lý cô gái trước mặt này, nhưng dáng tiếc không yêu cầu bọn họ làm nhục người. Lần này nhận được yêu cầu của Hạ Tử Phi, lại là cô gái này.

Bọn họ hưng phấn mà tiến lại gần, nằm trên mặt đất là cô gái da dẻ trắng trẻo, thân hình nhỏ bé, nhìn qua tựa như một con nai con.

Bọn họ đã vội không kịp lao tới làm bẩn con Nai con này.

Toa Dư nằm một chỗ, nhìn những khuôn mặt xấu xí của đám lưu manh, trong đầu nhớ lại ký ức của Lương Tiểu Tiểu hai đời trước.

Đáy mắt cô dần dần hiện lên thần sắc bạo ngược.

Hai đời trước Lương Tiểu Tiểu đều không thể tránh được.

Đến đời này, vẫn là những người đó, vẫn thủ đoạn đó, mặc dù Toa Dư đã phản kháng tới vậy, vận mệnh vẫn như cũ không hề thay đổi. Giống như thanh danh của Lương Tiểu Tiểu chưa bị dẫm đến hôi thối ẩn thỉu, thì sẽ mãi mãi không dừng lại.

Quá ghê tởm.

Thật sự quá ghê tởm!

Ngay sau đó, tiếng kêu thê lương, thảm thiết quanh quẩn ở sau núi vang lên, chẳng qua tiếng kêu này không phải của Toa Dư, mà là đám lưu manh đang nhào tới kia.

Vẻ mặt của Toa Dư lúc này không còn giống như con người nữa, đáy mắt cô tràn đầy tơ máu, nụ cười vặn vẹo, trong tay không biết xuất hiện viên gạch từ lúc nào, một phát giáng xuống là trúng một người.

Đám lưu manh này, từng người bị cô đánh trúng ngã trên mặt đất, che lại háng kêu rên không ngừng.

Dù vậy Toa Dư cũng không hề dừng tay, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, tới lúc hạ bộ huyết nhục mơ hồ, gân cốt đứt đoạn, cô mới tươi cười dữ tợn mà ngừng tay.

Hạ Tử Phi cùng nhóm người Tống Tuyết hoàn toàn bị doạ ngốc, nhìn bộ dạng điên cuồng của Toa Dư, thậm chí không nghĩ ra phải chạy trốn.

Tới lúc hai mắt đỏ ngầu của Toa Dư nhìn, mấy người này mới có phản ứng, hoảng sợ thét chói tai.

Bọn họ xoay người liền chạy, nhưng mà chưa chạy quá 1 mét, đã bị Toa Dư đuổi kịp, hung hăng đấm mỗi người một cái, chưa tới một phút, tất cả đồng loạt ngã lăn ra đất.

Còn lại một mình Hạ Tử Phi lẻ loi đứng ở đó, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.

Toa Dư nở nụ cười đầy máu:

“Hạ thiếu, sao cậu không chạy?”

Hạ Tử Phi mấp máy môi, nhìn đám lưu manh thân thể toàn máu, chỉ cảm thấy chỗ nào đó cực kỳ đau đớn

Thanh âm hắn run rẩy vang lên: “Cô… rõ ràng đã uống…”

“A, có phải thuốc mê kia không?” Toa Dư cười nói: “Loại thuốc cấp thấp này, hoàn toàn vô dụng đối với tôi.”

“Bọn họ cũng ngã xuống hết rồi, cậu chuẩn bị tốt chưa?”

Hạ Tử Phi nhìn đám lưu manh thảm không nỡ nhìn trên mặt đất con có đám người Tống Tuyết, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nảy sinh ác độc khẽ cắn môi, dứt khoát đánh cược một phen, vọt về phía Toa Dư.

Hắn có gia thế cực tốt, đương nhiên sẽ học qua một chút quyền cước phòng thân, đáng tiếc, nếu là đối phó người bình thường còn được, nhưng đối phó với Toa Dư là không có khả năng.

Toa Dư nhẹ nhàng chặn lại nắm đấm của hắn, lạnh lùng nói: “Quá chậm.”

Giọng nói vừa dứt, một cú đấm nặng nề giáng vào người Hạ Tử Phi!

Hạ Tử Phi chỉ cảm thấy ruột gan bị đánh đến đảo lộn vị trí, chịu không được liền nôn khan, nhưng không nôn ra được thứ gì, thì một viên gạch đã đánh trúng mũi hắn…

Răng rắc!

Âm thanh mũi bị gãy làm người ê răng, dòng máu đỏ tươi chảy từ mũi trên khuôn mặt đẹp trai đó rơi xuống mặt đất, cảnh tượng vô cũng buồn cười.

Khóe mắt Hạ Tử Phi như muốn nứt ra, ánh mắt dữ tợn nhìn Toa Dư chằm chằm, duỗi tay muốn tấn công vào huyệt thái dương của cô, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng ngăn lại, đạp một đạp vào người hắn.

Toa Dư nhấc chân đạp lên ngực hắn, rõ ràng nhìn qua không hề dùng chút sức lực nào, nhưng Hạ Tử Phi không thể giãy giụa nổi, hắn dùng hết sức tránh thoát, gân xanh ở cổ nổi lên, nhưng vẫn không thể nào suy chuyển.

Toa Dư thấy hắn không thành thật, lại dùng sức nghiền nghiền, tiếng vang của xương sườn đứt gãy vang lên.

“Lương Tiểu Tiểu… mẹ mày! Muốn chết có phải không?”

Hạ Tử Phi gắng gượng phun ra mấy câu, dùng sức đến mức mặt đỏ lên.

“Hả? Hạ thiếu nói cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi không phản kháng lại cậu, thì sẽ không phải chết?”

Hai đời trước, Lương Tiểu Tiểu thật sự an phận thủ thường, nhưng vẫn là chết không có chỗ chôn.

Đối với loại người rác rưởi thích bắt nạt người khác này, giảng đạo lý là vô dụng, Toa Dư đơn giản là không muốn giảng đạo lý.

“Hạ thiếu, tôi biết nhà cậu rất có thế lực, cũng không đúng… ở trường học, trừ những học sinh được chiêu sinh ra, tất cả mọi người đều có gia thế như nhau, một viên gạch tùy tiện ném xuống cũng có thể đυ.ng trúng một phú nhị đại.”

“Nhưng thật đáng tiếc, nếu tôi nghe lời quá, sẽ làm người khác càng muốn xâu xé bắt nạt hơn!”

Toa Dư nhấc chân ra, đem mấy người giả chết Tống Tuyết kéo qua, nằm bên cạnh Hạ Tử Phi, mỗi người thưởng một bạt tai, giống như máy móc sản xuất, vô tình mà tát liên tiếp lên mặt mấy người này, đánh đến mức trên đầu bọn họ nổi đầy sao.

“Tống Tuyết, Điềm Điềm, Hạ Tử Phi… Mấy người cũng biết đau sao? Những ngày dài đằng đằng ở quá khứ, mỗi ngày tôi đều đau đớn như vậy.”

“Nhưng mà mấy người yên tâm, bây giờ tôi sẽ không đối xử tàn nhẫn với mấy người đâu, tôi còn phải chờ một người nữa.”

Trong lòng Hạ Tử Phi cùng mấy người Tống Tuyết đã mắng chửi tổ tông mấy đời của Toa Dư, này mẹ nó còn chưa phải là tàn nhẫn? Lương Tiểu Tiểu, cmn đúng là điên thật rồi!

Toa Dư vừa dứt lời, liền nghe được một giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Bạn học Lương, cô đang làm gì vậy?”