Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 13: Thật giả thiên kim (13)

“Tuổi còn nhỏ mà không lo học, lại học người khác bắt nạt bạn bè, đây là việc mà học sinh nên làm à? Mọi người đều nói đám người nghèo không có giáo dưỡng, tôi thấy họ nói như vậy là đúng!”

“Hôm nay sau khi tan học cô ở lại cho tôi, tới gặp Lâm Dư Hàm xin lỗi trò ấy, tới khi trò ấy tha thứ mới thôi, nếu không cô chuẩn bị nghỉ học đi.

Tạ Hiểu Nghệ tuôn ra một tràng, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, giống như chưa bao giờ khúm núm trước đám học sinh phú nhị đại, cô ta chỉ có thể tìm lại cảm giác ưu việt trên người những học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Nếu Toa Dư nghe lời cô ta tới xin lỗi Lâm Dư Hàm, vậy chẳng khác nào thừa nhận tội danh bắt nạt bạn học.

Toa Dư lười biếng ngáp một cái, không đợi cô ta tiếp tục nói, Toa Dư đã ngắt lời: “Mắt của cô có tật sao? Lại nhìn thấy được tôi bắt nạt người khác, thật đáng ngại!”

“Nửa học kỳ trước, tôi bị Tống Tuyết đánh đập, hành hạ, bắt tôi quỳ dưới đất giống chó, sau đó dùng chân dẵm, lột quần áo của tôi, ném toàn bộ cặp sách vào trong WC, tôi nhớ cô đã đi qua rất nhiều lần, đúng không?”

“Nhưng cô làm như không nhìn thấy! Lúc đó tôi còn cầu cứu cô, mà cô cùng lãnh đạo thổi phồng bản thân yêu thương học sinh cỡ nào, nghiệp vụ chuyên nghiệp cỡ nào, tôi hy vọng lúc đó cô có thể cứu tôi.”

“Đáng tiếc, lúc ấy cô đã nói với tôi cái gì?” Toa Dư suy tư nhớ lại, cười nói: “A, cô nói với tôi…”

“Một cây làm chẳng nên non, người khác bắt nặt cô, cô nên tự mình ngẫm lại xem nguyên nhân vì đâu, tại sao mấy trò đó không bắt nạt người khác, mà lại bắt nạt một mình cô?”

Toa Dư cười cười: “Những lời này hôm nay tôi trả lại cho cô, đừng nói là đánh Lâm Dư Hàm, ngay cả cô tôi cũng dám đánh.”

Vừa dứt lời, trong ánh mắt khϊếp sợ của Tạ Hiểu Nghệ, một bàn tay của Toa rơi xuống, hung hăng giáng vào mặt cô ta một bạt tai!

Bốp!

Âm thanh vang dội vang lên, Toa Dư lắc lắc tay, cười vẻ vô tội: “Sao nào, tôi thấy một cái tát vào mặt cô kêu rất vang đấy!”

Lúc này đang trong thời gian học bài, trong văn phòng chỉ có một mình cô ta là giáo viên, cô ta ôm mặt thét chói tai: “Lương Tiểu Tiểu! Cô bị điên phải không? Cô dám đánh cả giáo viên, cô…”

Chưa dứt lời, Toa Dư lại giáng vào mặt cô ta một cái tát: “Tôi muốn đánh liền đánh, còn cần phải chọn đối tượng sao?”

“Cô cho rằng Lâm Dư Hàm nhiều tiền, uy hϊếp tôi một chút, thì tôi sẽ sợ hay sao? Tôi nói này, cô không cần đứng trước mặt tôi quát tháo, tinh thần tôi gần đây không được ổn định, đừng nói là cô, dù cho hôm nay cha cô tới đây, tôi cũng đánh!”

Toa Dư nói xong những lời này, Tạ Hiểu Nghệ cũng tức đến phát điên rồi.

“Được được được, cô được lắm! Cô không muốn học ở cái trường này nữa thì cứ nói thẳng! Để tôi xem cô có năng lực gì, nếu bị trường này đuổi, xem còn nơi nào dám nhận cô vào học, xem cô còn có tiền đồ gì nữa không?”

Tạ Hiểu Nghệ dùng tay che lại mặt, cực kỳ phẫn nộ mà cằm di động lao ra ngoài, quyết định báo cáo chuyện này cho lãnh đạo, đuổi học Toa Dư.

Nhưng trước khi cô ta kịp ra ngoài, Toa Dư đứng ở sau lưng nhẹ nhàng nói một câu: “Cô Tạ, đi nhanh như vậy làm gì? Cổ áo của cô bị bung hết rồi kìa, dấu vết ở cổ do phó hiệu trưởng làm ra nếu để người khác thấy được, thì không tốt lắm đâu.”

Tạ Hiểu Nghệ đột nhiên dừng lại, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn Toa Dư.

Toa Dư tủm tỉm cười: “Thật đúng là không khéo nha, ngày đó ở bên ngoài khách sạn trung tâm thành phố, cô và phó hiệu trưởng đang lăn lộn ở trong xe, tôi không cẩn thận thấy được, lại không cẩn thận chụp được một ít ảnh.

“Haizzz, nếu ngày mai cô đuổi học tôi, tôi lại không cẩn thận đem ảnh chụp đi phát tán, thì phải làm sao bây giờ?”

Khóe mắt Tạ Hiểu Nghệ muốn nứt ra, hận không thể xông lên xé nát miệng Toa Dư.

Sao cô ta biết được chuyện này?

Nếu chuyện này bị tuôn ra ngoài, không chỉ không giữ được việc, khả năng kém nhất là sẽ bị phong sát, về sau chắc chắn không có trường học nào dám nhận cô ta.

Toa Dư thấy bộ dáng này của cô ta, cảm thấy có chút buồn cười.

Thật ra trong tay cô không hề có bất kỳ tấm ảnh nào, hơn nữa chuyện Tạ Hiểu Nghệ cùng phó hiểu trưởng vụиɠ ŧяộʍ yêu đương ở cửa khách sạn trung tâm thành phó, cũng là Lương Tiểu Tiểu nhìn thấy ở đời trước.

Đúng là vì Lương Tiểu Tiểu phát hiện ra chuyện này, bị Tạ Hiểu Nghệ biết được, cô ta sợ Lương Tiểu Tiểu sẽ nói chuyện này ra ngoài, cho nên nhận lúc đang còn quan hệ với phó hiệu trưởng Hoàng Dao, cô ta đã báo cáo lại mọi chuyện, nhằm tìm cách giải quyết Lương Tiểu Tiểu.

Chỉ cần học sinh này thanh danh bị huỷ hoại, như vậy sẽ không còn bất kỳ uy hϊếp gì.

Chậc.

Sắc mặt Tạ Hiểu Nghệ cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Toa Dư nửa ngày, rốt cuộc chấp nhận chịu thua, nói: “Cô muốn gì?”

Toa Dư cười.

Cô thực sự rất thích những lời này.

Mỗi lần nhìn thấy mấy người này làm việc ác, cô càng muốn làm việc ác hơn để chèn ép họ, bắt họ phải thoả hiệp, khom lưng uốn gối. Cô sẽ vô cùng sung sướиɠ, đó là sự sảng khoái cùng hưng phấn phát ra từ tận xương tuỷ!

Cô không chút để ý nghĩ, dù sao cô cũng đã nhận rất nhiều chó như vậy, thêm một Tạ Hiểu Nghệ cũng không sao cả.

“Cô Tạ, nhìn thấy thái độ của nhóm Tống Tuyết đối với tôi chưa? Hiện tại mấy người đó là chó của tôi.”

“Cô xấu hơn bọn họ rất nhiều, lại còn già hơn họ, tôi đành miễn cưỡng mà nhận thêm một con chó nữa vậy…”

Biểu tình Tạ Hiểu Nghệ thay đổi xoành xoạch, cực kỳ khó coi.

Cô ta cũng chỉ là người đi làm thuê, có thể vào làm giáo viên ở đây, là vì qua lại với phó hiệu trưởng, ngày thường cô ta cũng không dám đυ.ng tới những học sinh phú nhị đại đó, mà chỉ dám quát tháo, mắng chửi những học sinh giống Lương Tiểu Tiểu.

Mặc dù cũng chỉ là tầng lớp hạ đẳng, hèn mọn đến đáng thương, nhưng cũng muốn được đứng trên đầu người khác, thỉnh thoảng ném ra một cục xương, coi như thưởng cho bọn họ.

Nhiều năm sống như vậy cô ta đã quên, chỉ cần chạm tới giới hạn, thì con giun xéo lắm cũng phải quằn.

Cô ta vẫn bị người khác nắm được điểm yếu, bị phản công.

Toa Dư không thèm để ý tới những suy nghĩ kịch liệt trong đầu cô ta, tiến về phía trước, duỗi tay vỗ vỗ lên mặt cô ta, tràn ngập cảm giác nhục nhã: “Cô Tạ, ngày đầu tiên làm chó, có vui vẻ không?”

Môi Tạ Hiểu Nghệ run rẩy, sắc mặt tái nhợt: “Cô, cô thật quá đáng, tôi là giáo viên của cô…”

Toa Dư cười: “Giáo viên? Loại người bại hoại như cô có khác gì chó đâu, cô mà cũng xứng làm giáo viên à?”

“Tôi mặc kệ cô nhận bao tiêu tiền từ Lâm Dư Hàm, nhớ phải chuyển cho tôi một xu cũng không được thiếu, nãy giờ cô mắng chửi tôi lâu như vậy, coi như dùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đi.”

Cô xé một góc của cuốn sách trên bàn, viết xuống một dãy số, nhét vào trong tay Tạ Hiểu Nghệ, thấy ánh mắt cô ta càng oán độc, không thèm để ý mà bật cười.

“Nhớ kĩ lần sau nếu đυ.ng phải tôi, không cần kêu gâu gâu, tôi ghét nhất người khác chỉ tay vào mặt tôi nói chuyện, đã hiểu chưa?”

Cô hoàn toàn không sợ Tạ Hiểu Nghệ trả thù, rốt cuộc loại người này, chính là tránh hại tìm lợi, trong tay nắm giữ nhược điểm của cô ta lớn như vậy, cô ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.