Nỗ lực của Hạ Lăng Phong, cộng thêm việc nhà trẻ Mãn Thiên Tinh hiện đã có quy mô, giá trị cống hiến và điểm tích lũy của Thẩm Vi hiện đã đạt mức kinh ngạc 320.000 điểm!
Còn 180.000 điểm nữa là có thể mở khóa cửa hàng rồi.
Hệ thống nói, lúc đó sẽ có nhiều thứ tốt hơn nữa.
Thẩm Vi kích động kéo Hạ Lăng Phong lại, hôn lên má cậu một cái, chỉ thấy mặt đứa nhỏ lập tức đỏ bừng lên: "Chị."
Hạ Lăng Phong là một cậu cậu bé đẹp trai cực kỳ đáng yêu.
Thật sự rất khiến người khác yêu thích!
Thực ra, Thẩm Vi vốn chỉ muốn hôn cậu bé một cái thôi, nhưng làn da cậu bé mềm mại như thạch vậy, hôn lên quả thật là rất thích!
Cô hôn mấy cái liền, khiến má cậu bé càng đỏ hơn. Cuối cùng cũng chịu dừng lại!
Thẩm Vi dẫn cậu bé đến căn tin ăn chút gì đó. Bé con này xuất thân từ khó khăn, dù cơm căn tin có dở thế nào, cậu bé cũng ăn sạch mọi thứ trong đĩa.
Nhưng sau khi ở bên Thẩm Vi một thời gian, cậu bé cũng len lén bày tỏ ý kiến: "Đồ ăn ở đây không ngon bằng của ông Lưu ạ!"
Thẩm Vi cười: "Nếu em nói thế với ông Lưu, ông ấy chắc chắn sẽ vui lắm!"
Đầu bếp Lưu rất thích Hạ Lăng Phong.
Hạ Lăng Phong đáp: "Vâng, lần sau em nhất định sẽ nói với ông Lưu."
Hai người ăn xong, lại quay về chép lại thời khóa biểu, thỏa thuận rằng chỉ cần có tiết của giáo sư Lưu là sẽ dẫn cậu bé đến lớp.
Thẩm Vi còn muốn dẫn cậu bé đi dạo thêm quanh khuôn viên ngôi trường xinh đẹp này.
Dù là trường đại học hạng ba, nhưng rất không thiếu tiền, khuôn viên được xây dựng rất đẹp.
Ngay khi hai người họ vẫn đang đi dạo thì hệ thống đột nhiên báo động, yêu cầu Thẩm Vi nhanh chóng quay về, nhà trẻ Mãn Thiên Tinh đang bị tấn công!
Nghe vậy, Thẩm Vi không thể ngồi yên được nữa, vội vàng bắt taxi đưa đứa nhỏ về nhà.
Vừa về đến nơi đã thấy một phụ nữ trung niên, chân đi giày cao gót lênh khênh, đang đứng trước cổng nhà trẻ Mãn Thiên Tinh mà chửi rủa om sòm!
Người phụ nữ này trông cũng xinh đẹp đấy, nhưng không hiểu sao vừa nhìn đã thấy có cảm giác không phải người hiền lành gì.
Lúc này, cô ta đang mắng nhiếc cô giáo Đường: "Con hồ ly tinh kia, cô quyến rũ ai hả? Hay là tình nhân của cô mở cái nhà trẻ Mãn Thiên Tinh này?"
"Hèn chi hồi ở trường chúng tôi cô chẳng tận tâm gì cả, hóa ra là đã tìm được chỗ mới rồi à!" Giọng cô ta the thé, chua ngoa.
Cô giáo Đường đỏ bừng mặt: "Đừng có vu khống người khác!"
Làm giáo viên nhà trẻ bao nhiêu năm, cô Đường luôn toát lên vẻ thân thiện, gần gũi.
Người làm thầy làm cô, trước giờ chưa từng nói tục chửi bậy, đến nỗi giờ cô cũng chẳng biết mắng lại ra sao. Bị người ta mắng, cô chỉ biết bảo đối phương im miệng!
Các đồng nghiệp khác trong trường muốn giúp đỡ, nhưng họ vốn là những người văn minh lịch sự, nay gặp phải người đàn bà đanh đá này, lại còn là phụ nữ, nên đều đành bó tay.
Thấy vậy, cô ta càng được nước lấn tới.
"Tôi cứ tưởng gì, hóa ra là cái nhà trẻ rách nát này, đáng đời cô không kiếm được tiền, còn dám kiện tôi, được lắm, tôi sẽ khiến cho cô một xu cũng không lấy được, tôi có người chống lưng đấy!"
"Học phí có 260 tệ mà cũng dám đi tuyển sinh, tuyển được toàn lũ nhà nghèo thì có ích gì chứ."
Tuy nói vậy, nhưng mức học phí 260 tệ này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến trường của cô ta.
Trước đây họ thu 2800~3500 tệ học phí, nhiều người đăng ký lắm, giờ thì nhiều người bắt đầu chần chừ rồi.
Điều này ảnh hưởng đến túi tiền của cô ta, cô ta càng nghĩ càng tức nên mới đến đây. Cô ta cũng biết tính cô giáo Đường thế nào, đến đây làm lớn chuyện cũng chẳng vẻ vang gì.
Thẩm Vi không nhịn được nữa: "Đây không phải chỗ để chị làm loạn, nếu chị còn tiếp tục tôi sẽ báo cảnh sát. Cô Đường đã hủy bỏ thỏa thuận kiện tụng rồi, chị còn chửi bới thế này là xúc phạm nhân phẩm đấy."
Nhưng mà mấy người đàn bà đanh đá chửi đổng thế này từ trước đến nay đều là khóc lóc om sòm lăn lộn, có bao giờ quan tâm đến nhân phẩm hay không nhân phẩm chứ!