Không biết từ lúc nào, Ninh Phúc Bảo chạy ra, dù còn nhỏ xíu nhưng cũng muốn bênh vực cô Đường theo cách của mình: "Cô Đường không giống như cô nói đâu." Nói xong, cậu bé mếu máo khóc.
Cô Đường có chút đau lòng, vội ôm Phúc Bảo vào lòng, cuống họng của đứa nhỏ này đã khàn đi rồi.
Người đàn bà kia càng lúc càng hung hăng, nhưng bỗng nhiên từ trên trời chợt rơi xuống một chậu nước rửa bát. Bên trong là hỗn hợp trứng thối, rau thừa và nước cọ nồi, trên bề mặt còn lấm tấm dầu mỡ, nhớp nháp, làm cô ta sững sờ.
Người hắt nước là Hạ Lăng Phong.
Cậu bé nắm tay Ninh Phúc Bảo, nói: "Sau này đừng khóc nữa, chúng ta phải đánh trả lại!"
Dạo gần đây cậu bé hay nhảy dây các kiểu, đã từ một cậu bé yếu ớt trở thành bảo bảo cường tráng, hắt một chậu nước chẳng nhằm nhò gì!
Vừa rồi tình huống quá hỗn loạn, Thẩm Vi chỉ lo đối phó với cô ta nên hoàn toàn không để ý đến Hạ Lăng Phong.
Nhưng phải nói, chậu nước này thật sự lợi hại.
Cô ta cứ như bị đứng hình vậy.
Ngay lúc này, bác sĩ Lục nói: "Những lời đe doạ của cô, tôi đã ghi âm lại hết rồi, đến lúc ra tòa thì kiểu gì cũng được bồi thường." Người văn minh có cách giải quyết của người văn minh.
Cô ta ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng thực tế chưa từng đến tòa án lần nào.
Chuyện pháp luật không thể xem nhẹ, còn định nằm lăn ra ăn vạ nữa chứ.
Ninh Phúc Bảo nghe Hạ Lăng Phong nói, lập tức đòi đi cùng cậu bé lấy thêm nước rửa bát.
Thẩm Vi không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận. Quả nhiên, Hạ Lăng Phong này không hổ là nhân vật phản diện mà.
Dù còn nhỏ nhưng tính cách phản diện của cậu bé đã thể hiện rất rõ. Không bao giờ chịu thiệt, lại còn giỏi khích tướng, kéo cả mấy cô cậu bé ngoan ngoãn như Ninh Phúc Bảo vào cuộc.
Người đàn bà đanh đá kia chắc chắn không muốn bị tạt nước thêm lần nào nữa. Nếu là người lớn làm, cô ta còn có thể tống tiền, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy xấu hổ không dám gặp ai, lớp trang điểm đã lem luốc hết cả. Dù xung quanh không có nhiều người, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dừng lại trên người mình.
Chưa bao giờ cô ta mất mặt đến thế này.
Cô ta lập tức buông lời đe dọa: "Các người cứ đợi đấy!" rồi chạy biến mất.
Mọi người lúc này đều đến an ủi cô Đường: "Cô đừng để ý đến lời của loại người như vậy."
Cô Đường mắt đỏ hoe, cảm ơn các đồng nghiệp.
Nhưng Thẩm Vi lại đang nghĩ đến một chuyện khác.
Bảo vệ canh cổng phải nhanh chóng vào làm việc, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Quả nhiên, gần đây bầu không khí ở nhà trẻ Mãn Thiên Tinh có chút thay đổi, đã động chạm đến lợi ích của một số người rồi, cô nhất định phải ngăn chặn hậu họa ngay từ đầu.
…
Trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm, một người đàn ông què chân đang ngồi trước bàn, ống quần của chú ấy trống rỗng, còn cái chân giả của chú ấy thì được đặt ở gần đó.
Chân giả này làm bằng gỗ, rất cũ rồi, thật ra đã đến lúc phải thay cái mới.
Hơn nữa, công nghệ y tế hiện nay phát triển, chân giả hiện nay đã có thể sử dụng công nghệ sinh học mô phỏng, chỉ cần có tiền thì thậm chí chân giả cũng có thể biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, độ thoải mái khi đeo cũng được cải thiện.
Nhưng chân giả bằng gỗ, rõ ràng là không có gì thoải mái.
Trong sân, cả nhà đang cãi vã, tiếng em dâu vang vọng: “Lý lão nhị nghe đây. Nếu anh còn nuôi cái kẻ vô dụng đó thì tôi sẽ ly hôn với anh.”
"Thế thì làm sao bây giờ? Anh ấy là anh trai của tôi mà."
Bên ngoài, ba mẹ cũng nói: "Ôi dào, đều là người một nhà cả, đừng so đo tính toán nữa."
"Trước đây tôi không so đo, nhưng bây giờ đã bao nhiêu năm rồi chứ? Bây giờ chúng ta nuôi anh ta, được thôi, thế sau này con trai con gái của tôi cũng phải nuôi cái kẻ vô dụng này à? Thà ly hôn còn hơn, đỡ phải bị liên lụy." Giọng em dâu the thé.
Tất cả mọi người kẻ xướng người hoạ, giống như một vở kịch rẻ tiền.
Giọng họ rất to, người trong phòng nghe rõ mồn một, chính là cố tình nói cho chú ấy nghe đấy.