Nhà Trẻ Siêu Cấp Dành Cho Bé Con Phản Diện

Chương 35

Những người khác có mặt vừa nghe thầy giáo gọi cậu bé dậy thì tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.

Còn có người thích hóng chuyện đăng lên diễn đàn trường đang sôi nổi kia, kèm theo dòng chữ: Đến rồi đến rồi, lão Lưu sắp đại chiến với nhóc con rồi.

Các bạn học bên dưới, học hành thì không giỏi, nhưng hễ nói đến chuyện tám thì chẳng còn buồn ngủ nữa.

Hạ Lăng Phong đứng dậy, nhắc lại câu hỏi của giáo sư Lưu, sau đó dùng ngôn ngữ trẻ thơ của mình nói ra câu trả lời.

Giáo sư Lưu ban đầu còn mỉm cười gật đầu, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của cậu bé, ông liền nhíu mày, chuyện gì đây, đứa trẻ này nói đúng đáp án rồi, mà ông còn chưa giảng đến.

Không thể tin được!

Ngay cả Giáo sư Lưu cũng có chút bàng hoàng, sau đó ông hỏi kỹ hơn về cách giải của cậu bé.

Hạ Lăng Phong có chút căng thẳng, đặc biệt là khi cậu đứng dậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

Điều đó càng làm cậu thêm hồi hộp.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt động viên của Thẩm Vi, cậu lại có thêm động lực.

Hạ Lăng Phong dùng giọng nói trẻ thơ giải thích cách giải của mình.

Giáo sư Lưu càng nghe mắt càng sáng lên.

"Em ngồi xuống đi."

Đúng như mong muốn của ông, có người đến nghe giảng của ông, lại còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy.

Hạ Lăng Phong bộc lộ tài năng đã quét sạch đi nỗi buồn chán của giáo sư Lưu.

Tiếng chuông tan học nhanh chóng vang lên, mọi người nhìn nhau.

Những người có mặt cũng không biết liệu cậu bé nói đúng hay không, chỉ thấy Giáo sư Lưu không làm khó cậu bé nữa nên họ vội vàng đăng bài lên diễn đàn.

Nhưng sau giờ học, giáo sư Lưu lại gọi cả Hạ Lăng Phong và Thẩm Vi vào văn phòng.

Ông tò mò về cậu bé: "Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con 5 tuổi ạ."

"Trước đây con đã học toán chưa?"

Cậu bé gật đầu.

Giáo sư Lưu hỏi: "Vậy con có thích toán không?"

Đôi mắt cậu bé sáng lên, gật đầu lia lịa. Sau đó, Giáo sư Lưu ra cho cậu một bài toán.

Bài toán này thuộc kiến thức toán học cấp 2, cậu bé giải thành công, các bước giải rất rõ ràng.

Giáo sư Lưu giật mình.

Nếu không phải cậu bé làm ngay trước mắt ông thì ông còn tưởng mình hoa mắt.

Sau đó, ông ra một bài toán khó hơn, đã bao gồm kiến thức cấp 3, cậu bé một lần nữa viết đúng các bước giải.

Lần này, giáo sư Lưu thực sự ngạc nhiên!

Thẩm Vi ở bên cạnh nói: "Cậu bé rất thích toán, cho nên em đã đưa cậu bé đến nghe giảng, không làm phiền giáo sư chứ ạ."

Sau đó, cô đưa thẻ sinh viên của mình cho giáo sư Lưu xem.

Giáo sư Lưu lúc này nhìn cậu bé với ánh mắt sáng rực: "Tốt, sau này con có thể đến nghe tất cả các buổi học của tôi."

"Thật ạ? Cảm ơn ông." Giọng nói cậu bé rất ngọt ngào.

Giáo sư Lưu nói: "Con học cho tốt nhé, nếu mấy anh chị kia học không bằng con thì xem họ có xấu hổ không!"

Ông đột nhiên tìm thấy động lực để tiếp tục giảng dạy rồi.

Một thiên tài 5 tuổi! Học giỏi toán, đây chính là đang đào tạo nhân tài cho Tổ quốc mà.

Hạ Lăng Phong đã được giáo sư Lưu chấp nhập.

Thẩm Vi cũng vui lắm chứ. Đây là loại giảng dạy cấp bậc giáo sư mà còn không tốn đồng nào để dạy cho Hạ Lăng Phong nữa.

Điều làm cô còn vui hơn là tiếng máy tính hệ thống cứ vang lên không ngừng.

"Chúc mừng, Hạ Lăng Phong đã đạt trình độ kiến thức lớp 1 tiểu học, thưởng 10.000 điểm tích lũy, 1 triệu tiền thưởng, 5 cân thịt bò, 10 cân rau củ, 50 gram hạt giống dứa."

"Chúc mừng Hạ Lăng Phong đã đạt trình độ kiến thức lớp 2 tiểu học, thưởng..."

Phần thưởng lớn theo từng giai đoạn của hệ thống, từ lớp 1 tiểu học cho đến hết lớp 12.

Chỉ riêng điểm tích lũy đã thưởng 120.000, tiền thưởng 12 triệu, thịt bò và rau củ đều nhân 12 lần.

Nói cách khác, Hạ Lăng Phong chính là một "cổ phiếu tiềm năng", chỉ cần cậu cậu bé tiến bộ thì hệ thống sẽ thưởng cho Thẩm Vi.

Thẩm Vi có cảm giác như được đứa nhỏ mình nhận nuôi "kéo bay" lên cao vậy!