Các sinh viên đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí, trước khi thầy giáo đến, phòng học còn có chút xôn xao, mãi đến khi giáo sư Lưu bước vào, tràng ồn ào này mới dần giảm đi.
Nhưng có người đã đăng bài trên diễn đàn của trường, nói có một đứa trẻ đến nghe bài giảng của lão Lưu.
Những bạn học không đến đã không nhịn được mà than thở trong bài đăng.
“Sao lại muốn nghe giảng của lão Lưu vậy?”
“Gần đây lão Lưu rất dễ nổi nóng, lát nữa nếu đứa trẻ khóc thì ông ấy sẽ không nổi giận với đứa trẻ chứ?”
"Sao lại có em bé tới lớp nhỉ? Nghe nói có bạn nghiên cứu sinh còn bế con đi học cơ đấy."
"Không thể nào! Bế em bé đi học là hoa khôi trường mình, Thẩm Vi đấy!"
Thẩm Vi mới ra trường. Bốn năm đại học ai cũng biết, cô không thể nào có con được.
Cuối cùng mọi người kết luận chắc đứa nhỏ là họ hàng không ai trông, nên tiện thể mang đến lớp học cùng thôi.
Cả đám hồi hộp hóng tin trên diễn đàn.
Ai cũng tò mò muốn xem lát nữa là em bé khóc trước hay lão Lưu sụp đổ trước.
Thậm chí, có người còn lập hẳn một cuộc bỏ phiếu, khiến bài đăng vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt bỗng chốc thu hút hơn 2000 bình luận.
Lúc này, hai nhân vật chính của câu chuyện lại chẳng hề hay biết, bọn họ đã vô tình tạo nên một làn sóng nhỏ trên diễn đàn của trường.
Lão Lưu chưa từng dạy một đứa trẻ nào nhỏ như vậy, không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài lần.
Tuy không thường xuyên đến lớp, nhưng Hạ Lăng Phong hiểu rõ lễ nghĩa thầy trò, mỗi khi ánh mắt giáo sư Lưu lướt qua, cậu bé đều ngồi ngay ngắn.
Vẻ chăm chú học hành ấy khiến không ít anh chị lớn phải tan chảy vì đáng yêu.
Không biết giáo sư Lưu nghĩ gì, không những không đuổi hai người họ đi mà còn nghiêm túc bắt đầu bài giảng.
Lên lớp rồi lại là đủ loại công thức, lý thuyết, phương pháp giải toán,...
Phần lớn mọi người đều cảm thấy phần này khá khô khan, cuối cùng tuy có mặt đầy đủ nhưng tâm trí đã bay đi đâu mất, người thì cúi đầu nghịch điện thoại, kẻ thì gục xuống bàn ngủ.
Nghe đồn ngủ gật trong giờ toán còn ngon giấc hơn những môn khác, miễn là không ngáy, thì coi như không ảnh hưởng đến ai.
Giảng bài một hồi, giáo sư Lưu phát hiện ra hình như chẳng còn ai nghe mình nói nữa.
Giảng đường lớn 120 chỗ ngồi gần như đã kín người, ấy vậy mà ai nấy đều mải mê với việc riêng.
Giáo sư Lưu khựng lại, càng thêm bực mình, nhưng rồi ông nhận ra vẫn còn một người đang nghe giảng, đó là cậu bé 5 tuổi. Ánh mắt cậu bé luôn dõi theo mạch suy nghĩ của ông.
Giáo sư Lưu ngừng giảng nhưng mọi người vẫn không hề hay biết, ai cứ ngủ thì ngủ, bận việc riêng thì cứ bận việc riêng.
Giáo sư Lưu thở dài rồi lại tiếp tục bài giảng.
Phải công nhận rằng, bài giảng của giáo sư Lưu rất tuyệt.
Ông giải thích dễ hiểu, l*иg ghép nhuần nhuyễn những kiến thức đã học trước đó.
Tuy dạy toán đại học nhưng ông cố tình đưa vào nhiều kiến thức phổ thông để mọi người dễ nắm bắt hơn.
Ai ngờ tấm lòng của ông lại bị phung phí..
Dẫu sao đi nữa, ông ấy vẫn là giáo viên, khi đứng trên bục giảng, ông ấy vẫn phải có trách nhiệm với những người ngồi dưới.
Cách ông ấy giảng giải tỉ mỉ như vậy, đối với Hạ Lăng Phong mà nói thật sự rất dễ hiểu.
Cậu bé đang trong giai đoạn tiếp thu kiến thức cực nhanh, bỗng nhiên phát hiện ra những điều thầy giáo giảng cậu đều hiểu được, sự hứng thú học tập bùng lên ngay lập tức, người học và không học, ánh mắt quả thật khác nhau.
Giáo sư Lưu bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Người duy nhất bên dưới nghiêm túc nghe giảng lại là cậu bé 5 tuổi kia.
Trong lòng ông vừa buồn cười vừa tò mò, liệu đứa trẻ này có thật sự hiểu không?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đứa trẻ này quả là một đứa trẻ ngoan.
Ông không kìm được muốn biết đứa trẻ này có thể tiếp thu được những gì nên lập tức gọi cậu bé dậy, hỏi cậu vừa rồi thầy giảng gì.
Thực ra chỉ muốn biết đứa trẻ này trông có vẻ nghiêm túc, nhưng có thật sự chú tâm không, chứ không yêu cầu cậu bé phải giải đáp gì cả.