Hai người đang nói chuyện thì thấy bếp trưởng Lưu xách hộp cơm đi tới, còn ngó đầu vào lớp học: "Này, chỉ có hai người ở đây à."
Bác sĩ Lục và Ông Lan lập tức đứng dậy: "Sao ông lại đến đây?"
Bếp trưởng Lưu: "Đứa nhỏ này học quá vất vả quá nên tôi làm một chút đồ ngon."
Ngày nay ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc học!
Thực tế cũng vậy, chỉ cần nhà ai có đứa con học giỏithì hàng xóm láng giềng sẽ khen ngợi hết lời.
Bếp trưởng Lưu không có con cái học giỏi như vậy, thấy Hạ Lăng Phong là một mầm non tốt, cũng yêu thương như con ruột.
Chỉ sợ dinh dưỡng không theo kịp.
Đặc biệt là khi đứa trẻ mới đến này gầy như gà con, trước đây cơ thể lại suy nhược, bếp trưởng Lưu luôn tìm cách bồi bổ cho cậu bé.
Chuyện khác ông không giúp được, nhưng vấn đề dinh dưỡng nhất định phải nắm chắc!
Vì vậy, ông chủ động đảm nhận trách nhiệm bổ sung dinh dưỡng.
Bác sĩ Lục nghe nói bếp trưởng Lưu đã chuẩn bị đồ ăn riêng cho Hạ Lăng Phong thì không khỏi hỏi: "Nấu gì thế?"
"Thiên ma hầm óc heo, món này rất bổ dưỡng đấy, cô không biết đâu, thiên ma này là tôi đặc biệt nhờ bạn bè mua ở tận nơi sản xuất, tốt lắm nha!" Bếp trưởng Lưu vừa nói vừa cười.
Ngay cả bác sĩ Lục cũng phải ngạc nhiên, bổ sung thế này cho trẻ con từ sớm vậy sao?
Bếp trưởng Lưu vẫn tiếp tục, "Nhưng cô yên tâm, liều lượng không nhiều đâu. Trẻ con khác người lớn mà. Đúng rồi, bác sĩ Lục, trước đây cô không phải làm bác sĩ sao? Có phương pháp nào hay thì chia sẻ với tôi nhé! Lần sau tôi sẽ làm theo. Thẩm Vi đã duyệt riêng cho Hạ Lăng Phong một khoản phụ cấp ăn uống, tiêu chuẩn bữa ăn của cậu bé khá cao, tôi càng phải chú ý hơn."
Dáng vẻ của bếp trưởng Lưu như hoàn toàn đặt việc này lên hàng đầu rồi.
Bác sĩ Lục có chút ngượng ngùng, "Để tôi tìm hiểu thêm."
Trước đây cô học Tây y, không hiểu rõ về dinh dưỡng lắm. Hiện tại công việc của cô khá nhàn rỗi nên đã chủ động đảm nhận thêm công việc bảo vệ gác cổng.
Nhưng nghe Thẩm Vi nói đã tìm được người làm bảo vệ, sắp tới sẽ đến làm việc, thế là cô lại có nhiều thời gian rảnh hơn.
Bác sĩ Lục nói, "Hay là tôi tranh thủ thi lấy chứng chỉ dinh dưỡng nhỉ."
Chứng chỉ này từng rất hot, nhưng bị các trung tâm đào tạo lợi dụng quá đà, gần như không có ích gì cho công việc, nên sau đó cũng nguội dần.
Nhưng cô không phải vì công việc mà thật sự muốn học hỏi thêm, để giúp mấy đứa trẻ suy dinh dưỡng ở nhà trẻ cải thiện sức khỏe.
Ông Lan vừa nghe đã nói, "Lúc đăng ký thì nhớ gọi tôi nhé!" Cô cũng định thi cùng.
Một lúc sau, thấy Hạ Lăng Phong trở về, người đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng.
Bếp trưởng Lưu vừa nhìn thấy cậu bé đã vui vẻ, "Đúng rồi, trẻ con nên ra ngoài vận động nhiều hơn. Ông Lưu đã làm đồ ăn ngon cho con rồi, lại đây ăn chút đi."
Lăng Phong từ nhỏ đã sống trong môi trường không tốt, rất nhạy cảm. Ở đây, cậu bé thật sự cảm nhận được tình yêu thương dạt dào của mọi người.
Mặt cậu bé càng đỏ hơn, có chút ngại ngùng, bước đi cũng không được tự nhiên.
Bếp trưởng Lưu nói với cậu bé, "Sau này con muốn ăn gì thì cứ nói với ông Lưu, ông sẽ làm cho con."
Bếp trưởng Lưu trước đây là bếp trưởng khách sạn lớn, chỉ có mấy đứa trẻ ở nhà trẻ này mới có vinh hạnh được ông đích thân làm đồ ăn cho thôi.
Lăng Phong nói, "Cảm ơn ông Lưu, con rất thích ăn cơm ông nấu!"
"Thích là tốt rồi."
Dưới ánh nắng, bếp trưởng Lưu cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Ngày mới đến, ông còn nghĩ rằng nấu ăn cho lũ trẻ ở đây thật phí hoài tài nghệ của mình, nhưng giờ đây, nhìn thấy bọn trẻ ăn ngon lành, lòng ông lại tràn ngập niềm hạnh phúc.
Sống trên đời, chẳng phải là để tìm kiếm niềm vui hay sao?
Mỗi ngày đi làm, ông đều muốn ngân nga hát vang, đến nỗi vợ ông cũng nhận ra sự thay đổi này.
Nơi làm việc cũ toàn những toan tính, đấu đá, ở đây thì mọi thứ lại thật đơn giản, lũ trẻ ngây thơ, hồn nhiên, lại còn có cả một vườn rau xanh mướt, bếp trưởng Lưu đã chẳng còn mong ước gì hơn!