Nhà Trẻ Siêu Cấp Dành Cho Bé Con Phản Diện

Chương 32

Lúc Thẩm Vi đến thì mọi người đang vây quanh Hạ Lăng Phong trò chuyện.

Nhưng vừa thấy Thẩm Vi, Hạ Lăng Phong đã đòi đi học.

Thẩm Vi xoa đầu cậu bé, để bé vào lớp.

Mọi người xung quanh thi nhau khen ngợi Hạ Lăng Phong.

"Chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy cả."

"Đây đúng là thiên tài rồi! Còn giỏi hơn cả những thần đồng trên tivi!"

Thẩm Vi nói với mọi người: "Tình hình của Hạ Lăng Phong đừng nói trên mạng, kẻo lại làm gây tổn thương."

Mọi người nghe xong, lập tức đáp: "Đúng đúng đúng, tất cả đều là duyên phận. Đã đến trường của chúng ta nhất định phải bảo vệ, chăm sóc bé. Sự trưởng thành khỏe mạnh của bé quan trọng hơn bất cứ điều gì."

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đồng lòng, chuyện này tuyệt đối không được nói ra ngoài.

Mấy năm trước, trên mạng rất thích thổi phồng về những thần đồng.

Một khi tiếng tăm thần đồng lan xa thì nhà báo sẽ tới tấp ghé thăm phỏng vấn.

Thế là cả nhà, cả con đều bị cuốn vào vòng xoáy danh lợi.

Đứa trẻ ngơ ngác mang trên vai bao kỳ vọng của người đời, lỡ mà có thi không tốt, ắt hẳn lời ra tiếng vào sẽ bủa vây.

Trên mạng toàn những kẻ hóng chuyện, người ta thích chứng kiến thiên tài ra đời, cũng thích chứng kiến thiên tài lụi tàn.

Tuổi thơ của Hạ Lăng Phong đã chẳng êm đềm.

Lỡ mà bị nhà báo khui ra chuyện gì thì thật chẳng dám nghĩ tới.

Giờ đây, mọi người chỉ muốn chăm lo thật tốt cho Hạ Lăng Phong.

Bác sĩ Lục vốn là một học bá nên rất cẩn thận chọn sách vở, tập viết, để rèn chữ cho bé!

Ông Lan thì ngày ngày trò chuyện, tâm sự, để bé luôn vui khỏe.

Đầu bếp Lưu khỏi phải nói, bữa nào cũng chăm chút nấu nướng như dâng cúng.

Người duy nhất đang sốt ruột là Thẩm Vi.

Đến cả Tô Tuấn cũng dạy không nổi, đứa nhỏ Hạ Lăng Phong này tiến bộ quá nhanh, phải tìm thầy giỏi hơn nữa, nhưng thầy giỏi biết tìm đâu ra đây?

Những người có tiếng thường ở xa, hoặc là làm ở các viện nghiên cứu.

Với những chuyên gia đầu ngành như vậy thì tiền không phải là thứ duy nhất có thể thuyết phục họ.

Đang loay hoay không biết làm sao thì hệ thống trong đầu Thẩm Vi lại lên tiếng: "Ký chủ, cô có muốn cân nhắc các giảng viên đại học không?"

Được hệ thống gợi ý, Thẩm Vi bỗng nhiên sáng mắt: "Đúng rồi, đại học có rất nhiều giảng viên giỏi!" Đặc biệt là trường cũ của cô.

Trường cô tuy là trường hạng ba nhưng hồi đó được coi là trường thử nghiệm liên kết đào tạo, được xây dựng theo mô hình các trường danh tiếng nước ngoài, phần lớn là trường tư thục, phá vỡ thế độc quyền của các trường công lập, hồi đó trường cũng rất có tham vọng.

Chỉ là chất lượng đầu vào của sinh viên thật sự không như mong đợi, thêm vào đó thời gian hoạt động ngắn, cuối cùng trường cũng thất bại.

Nhưng dù sao lạc đà gầy còn to hơn ngựa, những người có thể làm giảng viên ở trường cô cũng không phải dạng vừa.

Hơn nữa trường đại học hạng ba rất thoải mái. Người ngoài có thể trà trộn vào nghe giảng, huống hồ cô còn là con gái của hiệu trưởng, càng có nhiều điều kiện thuận lợi.

Ban đầu định chi một khoản tiền lớn, bây giờ không cần tốn một xu nào mà vẫn có thể tìm được thầy giỏi.

Thẩm Vi lập tức phấn khích.

Cô xin ba một thẻ sinh viên nội trú.

Sau này không chỉ có thể học tập, còn có thể dùng thẻ ăn cơm, vào thư viện.



Giảng đường đại học, lớp toán cao cấp, giáo sư Lưu đang giảng bài đầy nhiệt huyết, nhưng bầu không khí trong lớp học lại rất tệ, có người buồn ngủ gật gù, có người lén lút chơi điện thoại, còn có người nói chuyện huyên thuyên.

Họ đều tưởng rằng thầy giáo trên bục giảng không nhìn thấy.

Trong lòng giáo sư Lưu có chút khó chịu không nói ra được, ông sinh năm 1950, năm nay đã gần 70 tuổi rồi, là giáo sư về hưu được mời về giảng dạy.

Học trò của ông mỗi người đều giỏi hơn ông, giỏi nhất trong số họ đã là viện sĩ rồi.

Thậm chí còn có người chủ trì dự án nghiên cứu trọng điểm quốc gia.

Mà ông đã đào tạo ra bao nhiêu học trò ưu tú như vậy, giờ lại phải dạy học ở một trường đại học hạng ba.

Ông vốn dĩ không thiếu tiền!