Tô Tuấn dạy Hạ Lăng Phong được nửa tháng, mà anh học trưởng giỏi hơn cậu ta một chút, dạy được một tháng rồi cũng đến xin nghỉ việc, nói là mình không thể dạy được nữa.
Thẩm Vi trả 30.000 tiền học phí.
Anh học trưởng đưa cho Hạ Lăng Phong một bộ đề thi đại học làm thử, vậy mà đứa bé năm tuổi đó lại làm bài thi đạt điểm chuẩn vào trường đại học.
Sự tiến bộ nhanh chóng của Hạ Lăng Phong trong học tập, các giáo viên của nhà trẻ đều nhìn thấy được.
Bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Những người đến làm việc tại nhà trẻ "Mãn Thiên Tinh" này, trước đây đều là những người xuất sắc trong các ngành nghề khác nhau, nhìn thấy trẻ con học giỏi luôn khiến bọn họ vui hơn bất cứ điều gì.
Bác sĩ Lục trước đây cũng là một học bá siêu việt, có thể thi đậu vào ngành y học theo học chế tám năm, năm đó cũng là người tài được tuyển chọn trong hàng trăm người, bây giờ tự nguyện kiểm tra bài tập cho Hạ Lăng Phong năm tuổi.
Từ khi anh học trưởng từ chức, Hạ Lăng Phong đã chuyển sang ôn tập.
Trước đây cậu bé học quá nhanh, bác sĩ Lục sợ cậu chỉ đọc lướt qua nên bây giờ mỗi ngày đều cho cậu bé làm bài tập và đề kiểm tra ngoài chương trình để củng cố kiến thức.
Bác sĩ Lục là người hiểu rõ nhất về việc học, những thiên tài như vậy, muốn đi xa hơn trong tương lai thì nền tảng càng phải vững chắc, nếu không, mọi thứ đều là vô ích.
Hạ Lăng Phong vẫn ở trong nhà trẻ, nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi giáo dục của nhà trẻ rồi.
Bây giờ cậu trở thành tâm điểm yêu chiều của mọi người, những người có mặt ở đó, bất cứ khi nào có thời gian thì đều sẽ dạy cậu học.
Bác sĩ Lục vừa đặt hàng trên mạng một bộ sách "53", đều là tự bỏ tiền túi ra.
Hạ Lăng Phong tuy nhỏ nhưng thật sự rất yêu thích học tập, một khi bước vào trạng thái làm bài tập là rất tập trung.
Hạ Lăng Phong vừa làm xong một bộ đề, bác sĩ Lục ngồi bên cạnh giám sát, không lâu sau Hạ Lăng Phong lại tiếp tục chìm đắm trong việc học, thể hiện phong thái quên mình.
Chuyên gia giáo dục Ông Lan không biết từ lúc nào cũng đi tới, nhỏ giọng nói với bác sĩ Lục: "Cậu bé viết được bao lâu rồi?" Giọng của cô rất nhỏ.
Bác sĩ Lục nói: "Viết được hơn một tiếng rồi."
Ông Lan thấy cậu bé viết xong một tờ thì liền đi đến gần cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi chơi một lúc đi, không thì mắt sẽ không chịu nổi đâu!"
Hạ Lăng Phong ngẩng đầu lên nói: "Cô Ông, nhưng con còn muốn viết thêm một lúc nữa!" Cậu bé mới năm tuổi, giọng nói còn mềm mại, thật sự rất khó từ chối.
Nhưng Ông Lan vẫn nói: "Ngoan, ra ngoài chạy một lúc đi, nhảy dây cũng được, học tập không phải là chuyện một sớm một chiều đâu!"
Hạ Lăng Phong "ồ" một tiếng, có chút thất vọng vì bị gián đoạn việc học, cậu bé cẩn thận gấp lại bài kiểm tra rồi lấy dây nhảy từ bàn học, đi ra ngoài.
Những đứa trẻ khác rất hiếu động, nhưng cậu bé lại thích làm bài tập.
Đây nào phải là trẻ con chứ? Ngay cả người lớn cũng không có sự kiên định thế này.
Ông Lan không nhịn được mà cảm thán: "Trước đây tôi tưởng cậu bé bị tổn thương tâm lý hoặc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy, không ngờ là một thiên tài, khó trách cậu bé không chơi được với những đứa trẻ bình thường khác."
Cô nghiên cứu giáo dục, thực sự chưa bao giờ gặp trường hợp này, chỉ cầndựa vào đây là đã có thể viết một bài luận rồi.
Bác sĩ Lục xem bài kiểm tra của Hạ Lăng Phong, dù chữ viết của cậu bé vẫn còn non nớt, nhưng có thể thấy được cậu bé rất chăm chú viết từng nét một, hơn nữa tất cả các câu đều đúng.
Bác sĩ Lục trong lòng khâm phục, cô từng gặp rất nhiều trẻ con trong phòng khám, nhưng nói đến thiên tài như vậy, thực sự chỉ có một mình cậu bé.
Người như vậy, lại có gia đình như thế, may mà được Thẩm Vi phát hiện kịp thời, nếu không, thực sự là phí phạm tài năng mà.
Bác sĩ Lục nói đùa: "Đề thi toán lớp mười hai này lại đạt điểm tối đa, nếu để học sinh cấp ba biết đây là một đứa trẻ năm tuổi làm thì liệu có bị sốc không nhỉ?"