Nhà Trẻ Siêu Cấp Dành Cho Bé Con Phản Diện

Chương 29

Tô Tuấn lấy hơn hai ngàn đồng dạy kèm, mà hai ngàn đó lại gần như lấy đi một nửa mạng của cậu ta.

Hoàn toàn không giống như những gì bạn bè trong nhóm nhận đơn tưởng tượng.

Cuối cùng, cũng dạy xong hết các môn học của lớp chín.

Sau đó cậu ta cho cậu bé làm một số bài kiểm tra trong giờ học, tất cả đều là đề thi thật của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông năm nay.

Kết quả là cậu bé đã đạt luôn điểm chuẩn vào trường trung học phổ thông trọng điểm.

Đây là đứa trẻ năm tuổi ư? Thật quá kinh khủng rồi!

Bây giờ lại có một vấn đề, đứa bé này sắp đối mặt với khóa học cấp ba.

Tô Tuấn da đầu hơi tê dại, sau đó đến xin nghỉ việc với Thẩm Vi: “Xin lỗi, khả năng của tôi có hạn, sợ là không thể dạy cho cậu bé khóa học cấp ba được!”

Gần nửa tháng ở bên nhau, cậu ta mới phát hiện ra làm giáo viên không phải là việc dễ dàng, sự dễ dàng trước đây là bởi vì cậu ta gặp phải những học sinh có năng lực bình thường, ai ngờ, lần này lại gặp phải một vị thần như thế chứ.

Làm giáo viên là như vậy, bản thân phải có một vại nước mới có thể múc ra một gáo nước cho học sinh.

Bởi vì thường thì học sinh hay có suy nghĩ bay bổng, giáo viên phải giải thích từ nhiều góc độ tư duy.

Nếu cậu ta gặp phải một học sinh học theo quy luật bình thường có thể tiếp tục dạy những chủ đề cấp ba, nhưng rõ ràng, cậu bé mà cậu ta đối mặt không phải là người bình thường.

Lên đến khóa học cấp ba sẽ có rất nhiều thứ vượt quá chương trình, cậu ta cũng cần phải hiểu và tiêu hóa chúng.

Còn bây giờ cậu ta chỉ có thể dạy theo sách giáo khoa, cậu ta đang phải đối mặt với một thiên tài thực thụ. Cậu ta không muốn vì bản thân mình mà hủy hoại cậu bé!

Thẩm Vi nói: “Vậy bên cậu có người nào có thể giới thiệu cho thằng bé không?” Vì chương trình cấp ba, cô vẫn muốn có một người như Tô Tuấn để dạy Hạ Lăng Phong.

Nếu gặp phải người tầm thường, đối với Hạ Lăng Phong đang khao khát học hỏi như hiện tại, sẽ là một tổn thương và cú sốc không nhỏ.

Thẩm Vi và Tô Tuấn đều hiểu điều này.

Tô Tuấn suy nghĩ một chút, nói: “Tôi có thể giới thiệu cho cô một anh học trưởng của chúng tôi. Anh ấy học rất giỏi, là thủ khoa năm đó.”

Thẩm Vi nói: “Được, nếu anh ta có thể đến, tôi có thể trả thêm tiền. Một tiếng một ngàn.”

Tô Tuấn nói có thể hỏi thử.

Bây giờ cậu ta không cảm thấy một ngàn đồng là nhiều nữa rồi.

Chỉ có khi đã dạy Hạ Lăng Phong rồi mới biết, số tiền đó không phải dễ kiếm.

Ngày hôm sau, cậu ta đi tìm anh học trưởng.

Nói cũng thật là trùng hợp, anh học trưởng vừa mới giành được giải trong cuộc thi Olympic Toán học toàn quốc, hiện tại không tập trung huấn luyện, đúng lúc không có việc gì, một tiếng một ngàn đồng đối với anh ta rất hấp dẫn liền đồng ý ngay.

Tô Tuấn hết lần này đến lần khác đảm bảo, học sinh này tuyệt đối không phải là người ngốc, còn kể cho anh ta nghe khả năng học tập đáng sợ của Hạ Lăng Phong trước đây.

Bên kia tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Tô Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa chua xót vừa buồn bã.

Tô Tuấn từ nhỏ đã được ca ngợi là “con nhà người ta”, hóa ra cũng có ngày bị “dẫm đạp”.

Lần đầu tiên cậu ta có cảm giác bị học sinh của mình “đuổi phải chạy vắt chân”.

Luôn có cảm giác sắp bị tụt lại phía sau rồi, giờ không cần dạy nữa thì thật sự rất yên tâm.

Nhưng nhớ đến những món ăn ngon ở đó, lại vui buồn lẫn lộn.

Tô Tuấn nhớ kỹ nhà trẻ Mãn Thiên Tinh này.

Trước đây luôn nghe người ta nói thiên tài này thiên tài nọ, cho đến khi thực sự gặp rồi mới biết loại người này đáng sợ như thế nào.

Thế nào là thiên tài, không cần dạy, chỉ cần điểm một phát, đối phương liền rõ ràng.

Cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu được sự khác biệt giữa những người đỗ đại học vào Thanh Hoa và Bắc Đại và những người học một năm rồi không chịu nổi phải bỏ học giữa chừng, giữa thiên tài và người thường chính là một khoảng cách xa vời như cả một dải ngân hà thế đấy.