Cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ sớm không còn gì để dạy mất.
Xét cho cùng, năm nay cậu ta mới chỉ là sinh viên năm nhất đại học thôi.
Đối phương thế mà lại chỉ dùng hai tiếng đồng hồ để bù đắp chương trình học 6 năm, đây là loại quái vật gì thế?
Cậu ta chết lặng.
Lúc rời đi, Thẩm Vi vẫn đưa tiền cho cậu ta.
Tô Tuấn có một loại cảm giác muốn nói lại thôi.
Thẩm Vi hỏi: "Sao vậy? Thằng bé học không tốt sao?"
Tô Tuấn nói: "Không, không, thằng bé rất giỏi."
Thẩm Vi nói: "Cậu cũng rất giỏi mà!"
Biết cậu ta là sinh viên giỏi cho nên mới yên tâm giao đứa nhỏ nhà mình cho cậu ta.
Mà tốc độ học tập này là đối với Hạ Lăng Phong mà nói cũng là thoải mái.
Nếu coi một thiên tài như một đứa trẻ thì kiểu giáo dục nhồi nhét liên tục như nhồi vịt đó đó mới khiến cậu bé chán ghét.
Xét cho cùng, Hạ Lăng Phong cũng là một thiên tài đã được hệ thống chứng nhận mà.
Khóa học cấp hai, đối với người bình thường đã có một chút khó khăn.
Cũng may là như vậy đã làm chậm tốc độ học tập của Hạ Lăng Phong.
Tiến độ của Hạ Lăng Phong được thay đổi thành mỗi môn học một tiếng, học hết cả học kỳ.
Thẩm Vi thấy Hạ Lăng Phong hiện tại đang trong giai đoạn bùng nổ ham muốn tri thức, thêm vào đó lại gặp được giáo viên phù hợp, nên cô cũng đổi lại, mỗi ngày để Tô Tuấn dạy kèm cho cậu bé một tiếng.
Hạ Lăng Phong năm tuổi thể hiện khả năng học tập phi thường, thậm chí có cảm giác không học thì không thoải mái.
Chuyện này khiến Tô Tuấn áp lực rất lớn.
Bây giờ mỗi ngày trở về kí túc xá, ngoài việc học chuyên ngành của đại học, cậu ấy còn phải soạn giáo án.
Mỗi ngày đều học đến khuya, khiến cho mọi người cùng phòng trêu chọc: “Làm gì vậy? Cậu định thi đại học lần hai à?”
Thông thường trừ học sinh lớp mười hai thì ai mà lại cố gắng hết mình như vậy?
Sinh viên đại học không thích những người quá chăm chỉ như vậy, cứ nhìn thấy họ là lại như nhớ về những ngày tháng địa ngục năm lớp 12 đó.
Tô Tuấn chỉ nói một câu soạn giáo án rồi không nói thêm gì nữa.
Bạn cùng phòng nói đây là lại thêm một người nữa phát điên rồi.
Nghe nói làm gia sư cho học sinh cũng không phải dễ dàng, nếu gặp phải người học không tốt thì phải sử dụng đủ loại phương pháp để nâng cao thành tích, thường thì có lúc dạy vất vả mà thành tích học tập của học sinh cũng không rõ rệt.
Bạn cùng phòng nghĩ rằng Tô Tuấn cũng đang gặp phải trường hợp như vậy.
Trong mắt bạn cùng phòng lại mang theo chút thương hại.
Nhưng cậu ta nào biết? Tô Tuấn là bị áp lực bởi cảm giác khủng hoảng.
Một người làm giáo viên như cậu ta, đối mặt với ham muốn tri thức bùng nổ của Hạ Lăng Phong năm tuổi, cũng không thể câu hỏi nào cũng không trả lời được chứ?
Một tiếng học hết cả học kỳ cấp hai.
Bây giờ bọn họ đã học đến lớp tám.
Lớp tám thêm môn vật lý, lớp chín thêm môn hóa học, những điều này đối với trẻ con thì có một chút khó tiếp nhận.
Cho nên, cậu ta dự định sẽ sử dụng một số thí nghiệm nhỏ, sau đó khơi gợi sự hứng thú của cậu bé.
Nhưng khi thực sự thực hành, cậu ta phát hiện ra mình đã bị đứa trẻ này “cuốn” theo rồi.
Hạ Lăng Phong thế này có còn là người sao???
Cho dù học gì cậu bé cũng có thể hiểu rất nhanh.
Cậu bé giống như một cỗ máy học tập bẩm sinh vậy, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Mỗi khi gặp phải một chủ đề mới hoặc một số điểm khó thì giống như con sói gặp được thịt, đôi mắt lập tức phấn khích tỏa sáng!
Nhưng Tô Tuấn lại giống như bị vắt kiệt sức, mỗi ngày khuôn mặt hốc hác, ngày nào cũng soạn giáo án đến tận khuya.
Lúc Tô Tuấn đi học, thầy cô và ba mẹ đều nói cậu ta là thiên tài, cậu ta vẫn luôn tin điều đó, cho đến khi gặp Hạ Lăng Phong thì mới biết thế nào là thiên tài thực thụ.
Loại người này quá đáng sợ rồi!