Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 7

Từ Khả Khả gật đầu: “Bây giờ đưa chúng tôi vào xem đi.”

Trên đường trở về, Từ Khả Khả hỏi rõ tình trạng biệt thự.

Chu Khải im lặng một lúc rồi lấy ra một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa, đưa vào miệng hút rồi nhả ra một làn khói.

“Nói ra thì dài dòng, chúng ta vừa xem vừa nói vậy.”

Căn biệt thự của Chu Khải cách bến xe buýt không xa, chẳng mấy chốc họ đã đến cửa.

So với hai căn biệt thự bên cạnh có sân vườn được chăm chút cẩn thận, khu vườn của Chu Khải lại hoang vu, cổng sắt cũng đã hoen gỉ.

Từ Khả Khả đẩy cửa, vừa bước vào sân, trong lòng bỗng cảm thấy bất an.

Giọng của Chu Khải trở nên nặng nề.

“Căn nhà này do ba mẹ tôi mua lại với giá rẻ từ một cặp vợ chồng già. Lúc đó, ba tôi còn nghĩ rằng mình mua được một món hời lớn nữa.”

“Căn nhà này vốn được trang trí rất tốt, chúng tôi chỉ sửa sang lại một chút rồi dọn vào ở. Nhưng công việc của tôi ở trung tâm thành phố nên tôi rất ít khi về đây. Chỉ nghe mẹ tôi nói buổi tối bà ấy luôn cảm thấy không ngủ yên, cứ có cảm giác trong phòng có nhiều người đang nhìn mình vậy.”

Khi bước vào nhà, một cơn gió lạnh thổi tới khiến Từ Khả Khả không khỏi rùng mình.

Anh ta cố giữ giọng bình tĩnh: “Nhà có bật điều hòa không, sao mà lạnh vậy?”

“Không có.” Giọng Chu Khải khàn đặc, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Từ sau khi ba mẹ tôi gặp chuyện không may, căn nhà này càng ngày càng có nhiều điều kỳ lạ.”

Từ Khả Khả cau mày: “Ba mẹ anh gặp chuyện gì sao?”

Chu Khải nuốt khan: “Đúng vậy, không lâu sau khi dọn vào ở, ba mẹ tôi gặp tai nạn xe và hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.”

Nói đến đây, vẻ mặt Chu Khải lộ rõ sự chua xót: “Họ đã vất vả nuôi nấng tôi khôn lớn, tôi còn chưa kịp báo đáp thì…”

Từ Khả Khả vỗ nhẹ vai người đàn ông.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Tạ Khinh Miên bắt đầu quan sát khắp nơi.

Y lập tức nhận ra vấn đề của căn nhà này. Lượng âm khí dày đặc thế này đã hình thành một cơn bão ma quỷ rồi.

Chu Khải cố nén sự sợ hãi, tiếp tục dẫn đường lên lầu: “Phòng ngủ chính ở trên lầu, trước khi gặp tai nạn, tinh thần của ba mẹ tôi đã rất căng thẳng, tôi nghi ngờ đó là nguyên nhân dẫn đến tai nạn.”

Từ Khả Khả đứng dưới chân cầu thang, đột nhiên hối hận vì đã nhận công việc này.

Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ!

Sau khi gom đủ can đảm, anh ta tiếp tục bước lên lầu, chợt nhớ ra điều gì mới quay lại bảo Tạ Khinh Miên: “Cậu ra ngoài đợi đi.”

Tạ Khinh Miên ngẩn ra, mất một lúc mới gật đầu.

Sau một ngày đồng hành, Tạ Khinh Miên đã hiểu được con người của Từ Khả Khả là như thế nào.

Anh ta có vẻ hơi tham tiền, từng làm vài chuyện không đáng kể nhưng nhìn chung cũng là người tốt.

Nhưng món nợ mà anh ta đã lừa gạt chắc chắn không hề nhỏ.

Tạ Khinh Miên đáp nhẹ, nhìn Từ Khả Khả bước lên lầu, bản thân lại không rời đi mà ngồi xuống chiếc sofa màu nâu đỏ ở phòng khách.

Chiếc sofa này đặt trong phòng khách rất lạc lõng, từ xa nhìn lại còn có cảm giác như chiếc sofa đang thấm đẫm máu.

Tạ Khinh Miên đếm thời gian, khi nghe thấy trên lầu vang lên mấy tiếng thét chói tai, y mới chậm rãi bước lên.

Phong cách trang trí trên lầu còn đáng sợ hơn, giấy dán tường sọc dọc màu nâu đỏ phủ kín các bức tường, sàn nhà cũng màu đỏ, ngay cả nội thất trong phòng cũng đều bằng gỗ đỏ.

Y đi qua hành lang tầng hai, thẳng tới một căn phòng hướng bắc rồi vặn tay nắm cửa.

Cửa mở ra, cảnh tượng trong phòng ngay lập tức hiện ra trước mắt Tạ Khinh Miên.

Tạ Khinh Miên bước vào căn phòng ngập tràn hắc khí, đứng lại bên cạnh Chu Khải đang nằm bất tỉnh dưới sàn, giơ tay phẩy nhẹ một cái, sau đó tiếp tục đi về phía góc phòng mới dừng lại.

Từ Khả Khả ngồi co ro trong góc, đầu gục vào đầu gối, nghe tiếng gió rít lên kỳ lạ trong phòng, suýt chút nữa ngất đi vì sợ hãi.