Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 6

Anh ta mới đưa lại điện thoại cho Tạ Khinh Miên: “Ngày mai dẫn cậu đi sửa điện thoại nhé, nếu không được thì mua cho cậu cái mới luôn.”

Nói xong, Từ Khả Khả vào phòng, mang ra một chiếc chăn đặt lên sofa: “Cái sofa này cũng rộng lắm, cậu ngủ thoải mái đi. Nếu lạnh quá thì gọi tôi nhé.”

Tạ Khinh Miên khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục chăm chú nghiên cứu chiếc hộp đen trước mặt sofa.

Từ Khả Khả hỏi: “À, đúng rồi, cậu tên gì ấy?”

“Tạ Khinh Miên, chữ Khinh trong nhẹ nhàng (khinh trọng), chữ Miên trong giấc ngủ (thụy miên).”

“Cái tên này còn hay hơn tên của tôi nhiều.” Từ Khả Khả lẩm bẩm.

“Thôi, ngủ sớm đi. Nếu muốn xem tivi thì tự lấy điều khiển, nhưng nhớ để âm lượng nhỏ thôi nhé.”

Sau khi Từ Khả Khả vào phòng, Tạ Khinh Miên trải chăn ra nằm xuống sofa và nhắm mắt lại.

Trong lòng y vẫn có quá nhiều câu hỏi.

Tại sao y đột nhiên tỉnh lại trong thân thể này, thân phận của người này là gì nhỉ?

Còn nữa… sau khi y chết thì Uyên triều sẽ ra sao?

Tạ Khinh Miên thở dài, nhìn chằm chằm vào những họa tiết trên trần nhà mà chẳng hề buồn ngủ chút nào cả.

Khi rời khỏi chân núi, y đã nhìn thấy khuôn mặt của thân thể này phản chiếu trong nước.

Nó giống hệt khuôn mặt của y và y lại không thể tính ra bất kỳ thông tin nào liên quan đến cơ thể này.

Điều này thật kỳ lạ. Là quốc sư của Uyên triều, ngoài việc bị hoàng đế xấu chơi một lần ra thì y chưa bao giờ bói sai cả.

Nghĩ đến tên hoàng đế đẹp trai nhưng tồi tệ ấy, Tạ Khinh Miên càng không ngủ được.

Không biết sau khi hoàng đế chết, kết cục của hắn sẽ như thế nào. Trước đó, khi hắn vừa lên ngôi đã thanh trừng gian thần một cách tàn bạo, nợ máu chồng chất, đến lúc xuống âm phủ không biết sẽ bị phán xử ra sao.

Nghĩ đến đây, Tạ Khinh Miên lại càng không thể chợp mắt.

Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách vẫn tí tách kêu, chẳng biết đã mấy giờ, dù sao cơ thể này ban ngày cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, chẳng bao lâu sau Tạ Khinh Miên mệt lả ngủ thϊếp đi.

Có lẽ đúng như người ta nói, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ nấy, trong giấc mơ, y trải qua hết mọi chuyện đã diễn ra trong 20 năm của cơ thể này.



Ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ nhôm cũ chiếu rọi vào phòng khách.

Tạ Khinh Miên cuộn mình trong chăn, bị ánh nắng chói mắt đánh thức. Y nheo mắt lại để thích nghi rồi từ từ ngồi dậy từ chiếc ghế sofa.

Từ Khả Khả bước ra từ phòng ngủ: “Tỉnh rồi à? Hôm nay tôi phải ra ngoại ô một chuyến, tiện thể đi sửa điện thoại cho cậu luôn.”

Tạ Khinh Miên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ, ngồi ngây một lúc mới gật đầu.

Tối qua, Từ Khả Khả nhận một công việc lớn, đó là xem phong thủy cho một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Anh ta dẫn theo Tạ Khinh Miên, qua vài tuyến tàu điện ngầm và xe buýt thì đến điểm hẹn với khách hàng.

Từ Khả Khả mặc bộ quần áo giống như hôm qua, là một chiếc áo dài xám đã giặt đến bạc màu, trông rất ra dáng một thầy bói.

Khi đến nơi hẹn, thấy khách hàng chưa tới, Từ Khả Khả tranh thủ dặn dò Tạ Khinh Miên vài điều.

“Một lát cậu cứ đi theo tôi, không cần nói gì cả. Làm xong việc này, chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật lớn rồi sửa điện thoại cho cậu ha.”

Tạ Khinh Miên ngồi trên ghế đợi xe buýt, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khu biệt thự không xa.

Và đặc biệt là một căn nhà trong đó có luồng âm khí rất dày đặc.

Y nhắc nhở: “Việc này có vẻ khá rắc rối, anh cẩn thận chút nhé.”

Từ Khả Khả xua tay không để tâm, chẳng bận lòng lời của Tạ Khinh Miên.

Tạ Khinh Miên cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ đi theo anh ta.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trẻ bước ra từ khu biệt thự.

“Xin chào, xin chào, tôi là Chu Khải, người đã liên hệ với anh hôm qua đây.” Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi lộ rõ sự lo lắng, nhưng vẫn rất lịch sự giới thiệu tên mình.