Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 8

Hôm nay quả là một ngày đảo lộn toàn bộ nhận thức của anh ta.

Anh ta đã làm thầy bói lừa đảo nhiều năm, nhận không dưới một trăm công việc liên quan đến việc bị ma quỷ ám nhưng bản thân lại không bao giờ tin rằng ma quỷ có thật.

Dù sao anh ta cũng là sản phẩm của giáo dục nghĩa vụ chín năm quốc gia! Một người theo chủ nghĩa duy vật chính hiệu!

Từ Khả Khả đã xử lý những công việc này vô cùng thành thạo, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh ta thực sự gặp phải ma.

Anh ta nuốt khan, có phải anh ta quá sợ hãi rồi không, tại sao anh ta lại nghe thấy tiếng bước chân vậy?

Anh ta run rẩy ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng.

Nhưng còn mơ hồ hơn nữa là anh ta lại thấy mình đang nhìn thấy Tạ Khinh Miên.

Tạ Khinh Miên nhìn rõ biểu cảm trên mặt Từ Khả Khả, biết anh ta đã sợ đến mức gần như mất trí nên cũng chẳng buồn gọi anh ta dậy.

Lỡ mà anh ta tỉnh lại rồi hét lên thì phiền lắm.

Tạ Khinh Miên liếc nhìn con ác quỷ đang chặn đường Từ Khả Khả. Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, trên chiếc váy còn dính nhiều vệt máu đã khô lại thành màu đen.

Ánh mắt y từ từ di chuyển lên, thấy trên gương mặt của nữ quỷ toàn là thịt thối rữa, một con mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt vậy.

Có vẻ như đã bị ngã chết.

Tạ Khinh Miên thờ ơ búng tay, lấy ra một lá bùa đã chuẩn bị từ đêm qua, ném về phía nữ quỷ đang lao tới.

“Á—”

Tạ Khinh Miên kịp thời lùi lại vài bước, tránh để những mảnh thịt thối rữa trên mặt nữ quỷ đang gào thét văng vào người.

Nhưng Từ Khả Khả đang sững sờ lại bị tiếng thét đau đớn đó đánh thức, gương mặt đờ đẫn của anh ta dần dần lộ ra vẻ kinh hoàng.

Trời ơi trời ơi trời ơi, đáng sợ quá đi mất!!!

Từ Khả Khả sợ đến mức suýt co rúm lại thêm lần nữa, nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy nữ quỷ với khuôn mặt ghê rợn gào thét ngồi thụp xuống, để lộ người đứng phía sau lưng nữ quỷ.

“Tạ… Tạ Khinh Miên?”

Tạ Khinh Miên liếc nhìn Từ Khả Khả.

Từ Khả Khả run rẩy nói: “Giải… giải quyết xong rồi sao?”

“Chưa đâu.”

“!!!” Từ Khả Khả vừa đứng dậy lại ngã phịch xuống, “Chưa, chưa xong hả!”

“Xong rồi, lát nữa có khi cô ta gϊếŧ cả ba chúng ta luôn đó!”

“Chúng ta mau chạy thôi! Đúng rồi, còn có khách hàng nữa, khách hàng có nặng không, chúng ta cùng nhau khiêng anh ta ra ngoài đi!”

Trong bầu không khí căng thẳng và đầy sợ hãi, Tạ Khinh Miên thản nhiên ngáp dài.

Từ Khả Khả khựng lại.

Mấy giây sau, anh ta nói: “Vừa nãy có lẽ là cậu đã cứu chúng tôi hả?”

“Đúng thế.”

Nhận được câu trả lời xác nhận, biểu cảm của Từ Khả Khả ngay lập tức trở nên phức tạp, đầy mơ hồ và sợ hãi.

Tạ Khinh Miên tiện tay cầm một cuốn tạp chí quảng cáo ô tô trên bàn, gõ nhẹ lên đầu Từ Khả Khả: “Đừng tự dựng lên hình tượng của tôi trong đầu nữa đi.”

Từ Khả Khả: “Cậu còn hiểu cả về hình tượng nữa à???”

Tạ Khinh Miên: …

Nữ quỷ dưới đất đang rêи ɾỉ cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Tạ Khinh Miên lắc đầu, ngồi xuống ngang tầm mắt với nữ quỷ.

“Tên cô là gì?”

Nữ quỷ bị lá bùa trói buộc dưới đất, dưới ánh nhìn của Tạ Khinh Miên, đôi mắt dần dần hiện lên chút tỉnh táo.

Trong đôi mắt cô ta ánh lên nỗi sợ hãi không thể che giấu, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.

Tạ Khinh Miên chậm rãi: “Để tôi đoán, ngã lầu chết phải không?”

Hình như từ “ngã lầu” đã gợi lại cơn ác mộng của nữ quỷ, cô ta lập tức giãy giụa dữ dội: “Cậu thì biết gì chứ! Cậu chẳng biết gì cả! Các người luôn tự xưng là làm việc vì lẽ trời nhưng chỉ biết tiêu diệt tất cả chúng tôi mà thôi!”

“Lẽ trời?” Tạ Khinh Miên cười khẩy: “Tôi làm gì vì lẽ trời, trời đất thì làm quái gì có lẽ đâu bà chị.”

Chỉ là một kẻ keo kiệt nắm giữ chút quyền lực mà thôi.

Tạ Khinh Miên nhếch môi, nghĩ đến việc mình bị Thiên Đạo sắp đặt, phải phiêu bạt dưới dạng hồn phách gần nghìn năm lại càng tức giận hơn.