Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 3

Mắt của người đàn ông sáng lên.

Người đàn ông kích động ngồi xổm xuống, định vươn tay ra bắt lấy tay Tạ Khinh Miên: "Cậu biết tôi có thể nghe thấy những âm thanh đó sao!"

Tạ Khinh Miên nói: "Chúng còn bám theo anh mỗi ngày nữa đúng không?"

"Đúng đúng đúng!"

Chàng trai áo dài đen liếc nhìn Tạ Khinh Miên, ánh mắt nhìn y như đang khâm phục.

Lợi hại thật, chỉ nói vài ba câu đã thu hút được khách hàng rồi.

Nhưng xung quanh đâu chỉ có mình anh ta làm nghề này. Khi Tạ Khinh Miên vừa yêu cầu người đàn ông giơ tay lên, một người khác ở bên cạnh để râu, đeo kính râm chuyên bói toán, hừ lạnh.

"Lưu tiên sinh à, ngài đã đến đây bao nhiêu lần rồi. Vấn đề của ngài đã lan truyền khắp giới từ tám trăm năm trước, ai cũng biết chuyện của ngài cả, cần nói với cậu ta nữa sao?"

Động tác của Tạ Khinh Miên dừng lại, sau đó y nhàn nhã quay sang nhìn người đã phá đám mình, vẻ mặt chẳng tỏ ra lo lắng chút nào.

Không thấy Tạ Khinh Miên nói gì, người thầy bói kia tưởng rằng mình đã nắm được thóp của y.

"Trẻ tuổi mà không có chút nền tảng gì còn dám ra đây lừa người. Danh tiếng của ngành chúng tôi chính là bị những kẻ như cậu phá hoại đấy!"

"Chúng tôi loại người như nào cơ..." Tạ Khinh Miên lẩm bẩm, khẽ cười: “Lão tiên sinh nói gì vậy, chẳng phải ông cũng là loại người đó sao?"

"Cậu nói gì hả?" Bị nghi ngờ, người thầy bói kia bật đứng dậy, giọng đầy phẫn nộ: “Ở đây ai chẳng biết tôi là Mã hạt tử*, cậu là thằng nhãi ranh mà cũng dám nghi ngờ tôi sao?"

"Mã hạt tử?" Tạ Khinh Miên nhìn lên, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc kính râm mà ông ta đeo: “Tuy thị lực của ông có vấn đề sau tai nạn năm tám tuổi nhưng vẫn có thể nhìn thấy mà.Giả vờ bị mù thì chẳng phải là lừa đảo sao?"

Nghe thấy lời này, Mã hạt tử giật mình.

Đúng là ông ta không phải người mù.

Đôi mắt ông ta bị tổn thương sau tai nạn năm tám tuổi. Sau tai nạn đó, thị lực có phần giảm sút nhưng nhìn bề ngoài thì không khác gì người mù.

Vào thời đó, việc kiếm sống rất khó khăn, ba ông ta đã cùng ông ta dựng lên màn kịch giả vờ mù để kiếm sống bằng nghề bói toán.

Việc này ngoài ba ông ta ra thì không một ai biết cả.

Vậy mà Tạ Khinh Miên lại dễ dàng nói chính xác tuổi của ông ta.

Mã hạt tử á khẩu, nhưng những người khác tự cho là bị cướp mất khách cũng không muốn bỏ qua cho Tạ Khinh Miên.

Thấy bọn họ hợp lại nói mình là kẻ lừa đảo, Tạ Khinh Miên lắc đầu, rồi quay sang chàng trai áo dài đen đang đứng xem trò vui mà hỏi: "Anh Từ à, có thể cho tôi mượn thêm một chiếc bút và tờ giấy nữa được không?"

Từ Khả Khả hơi do dự, định từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của Tạ Khinh Miên thì anh ta lại lần nữa mềm lòng.

"Được rồi, xem như hôm nay tôi xui xẻo khi gặp cậu vậy." Từ Khả Khả than thở, nhưng tay thì không chậm chút nào mà nhanh chóng lấy từ trong giỏ ra một cây bút và một tờ giấy trắng.

Tạ Khinh Miên cũng không chê, y nhận lấy rồi mỉm cười cảm ơn.

Bút bi thời nay và bút lông ngày xưa khác biệt quá lớn, dù Tạ Khinh Miên đã thấy qua cách người hiện đại cầm bút nhưng khi tự mình thử lại cảm thấy hơi khó.

Cuối cùng, Tạ Khinh Miên vẽ ra một lá bùa với những nét nguệch ngoạc khó coi.

Y gấp lá bùa lại, đưa cho người đàn ông đã bắt đầu tỏ ra nghi ngờ và thiếu tin tưởng.

"Cứ cầm lấy, để gần người, tôi tạm thời không lấy tiền. Ba ngày nữa ngài cứ quay lại tìm tôi."

Nói xong, Tạ Khinh Miên nhìn theo người đàn ông lên xe rời đi.

Từ Khả Khả cảm thấy cậu thanh niên đẹp trai bên cạnh mình có vẻ hơi bất thường, đặc biệt là khi nhìn thấy y vẽ vài nét nguệch ngoạc trên tờ giấy và tự xưng đó là bùa.

Kết quả là người đàn ông đó còn thật sự nhận lấy nữa chứ.

Dĩ nhiên, Từ Khả Khả có thể hiểu được, đồ miễn phí thì nhận cũng không mất gì, coi như là biện pháp cuối cùng để thử vậy.