Y đi đến một quầy bói toán, thấy người bán hàng còn trẻ và có vẻ dễ nói chuyện, y hỏi mượn bút lông và một mảnh vải. Sau đó, y giơ bút lên, nét bút lưu loát mà tự nhiên viết lên mảnh vải bốn chữ:
"Bói toán xem tướng"
Chàng trai trẻ mặc áo dài đen vừa cho Tạ Khinh Miên mượn bút ban đầu rất hứng thú muốn xem y làm gì, nhưng khi thấy bốn chữ Tạ Khinh Miên viết ra thì ngây người.
"Cậu định tặng cái này cho tôi à?" Chàng trai lẩm bẩm: “Tôi không bỏ tiền mua thứ này đâu nha."
Tạ Khinh Miên kỳ lạ liếc nhìn người kia: "Tất nhiên là tôi tự dùng rồi."
Chàng trai: ???
Chàng trai thả chiếc quạt xếp trong tay xuống, xắn tay áo: "Này, cậu định cướp khách của tôi đấy à?"
Tạ Khinh Miên hài lòng cầm mảnh vải lên, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn chàng trai, đôi mắt sáng cười cợt.
"Chân mày rộng, hai thái dương đầy đặn, tài vận của anh rất tốt." Tạ Khinh Miên nháy mắt nhẹ, giọng nói chậm rãi như có ma lực: “Khoảng một giờ nữa, anh sẽ nhận được một đơn hàng lớn."
Chàng trai nhìn Tạ Khinh Miên như thể nhìn thấy một kẻ ngốc, thầm nghĩ người này chắc đang coi mình là kẻ ngốc.
Anh ta đã lăn lộn trong ngành này từ bé, những lời kiểu này mà nói với người khác thì có thể họ tin nhưng anh ta thì không bao giờ.
Anh ta định lớn tiếng mắng cho kẻ này một trận vì dám lừa mình, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tạ Khinh Miên, tự nhiên cảm thấy mềm lòng hẳn.
Dù khuôn mặt và người của Tạ Khinh Miên có hơi lấm lem nhưng vẻ đẹp của y vẫn không thể bị che lấp, khiến chàng trai áo đen thở dài.
"Thôi vậy, coi như hôm nay tôi xui xẻo đi."
Nói rồi, anh ta quay người lấy từ trong giỏ ra một chiếc bánh mì và một cuộn khăn giấy ném vào lòng Tạ Khinh Miên: "Này, ăn đi."
Tạ Khinh Miên cầm lấy bánh mì rồi mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn."
Cầm bánh mì và mảnh vải, Tạ Khinh Miên tìm một chỗ vắng người rồi ngồi xuống. Y trải mảnh vải ra trước mặt, sau đó bóc bánh mì và bắt đầu ăn.
Hương vị này hoàn toàn khác với bánh ngọt do ngự thiện phòng làm ra.
Đã gần nghìn năm kể từ lần cuối cùng Tạ Khinh Miên ăn thứ gì đó. Là ma thì không biết đói nhưng giờ y đã là một con người bình thường.
Theo trí nhớ, cơ thể này bị đẩy xuống vách núi vào sáng sớm, bây giờ trời đã gần tối, tính ra cũng gần một ngày chưa ăn gì rồi.
Sau khi ăn xong, Tạ Khinh Miên cũng không lo lắng về việc có khách hay không, y tựa cằm vào tay, bắt đầu quan sát xung quanh, đặc biệt chú ý đến những chiếc "hộp sắt nhiều màu" đang lao vun vυ't trên bốn bánh xe.
Mãi đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, bầu trời dần tối lại, Tạ Khinh Miên mới thôi không nhìn ngó nữa, rồi y chuyển tầm nhìn sang con đường lớn phía trước.
Đơn hàng của y sắp đến rồi
.
Không lâu sau khi ánh mắt của Tạ Khinh Miên chuyển hướng, một chiếc xe hơi màu đen từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của y.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại cách cầu vượt không xa. Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi với dáng người hơi béo, khom lưng nhìn xung quanh như đang xác nhận điều gì đó.
Sau khi chắc chắn, người đàn ông đi vào dưới cầu, nhìn thấy hàng loạt quầy bói toán thì lại lộ vẻ do dự.
Tạ Khinh Miên có thể nghe thấy chàng trai áo dài đen vừa rồi đang phàn nàn.
"Ông chú này đến đây không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc à."
Tạ Khinh Miên khẽ cụp đôi mắt đẹp xuống.
Chẳng bao lâu, người đàn ông phát hiện ra Tạ Khinh Miên là một người mới đến, không do dự đi thẳng đến chỗ y.
Nhưng quầy của Tạ Khinh Miên quá đơn giản, người đàn ông hơi béo đứng đó một lúc lâu, có vẻ không biết có nên nhờ y hay không.
Cho đến khi Tạ Khinh Miên chủ động lên tiếng: "Đại ca à, tôi tính cho ngài một quẻ nhé?"
Không đợi người này trả lời, Tạ Khinh Miên đã nheo mắt cười: "Hoặc mua một lá bùa nha? Nó có thể chặn được những âm thanh từ các vật khác xung quanh đấy."