Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 4

Bóng tối dần buông xuống, các quầy hàng xung quanh lần lượt dọn đồ rời đi, Từ Khả Khả nhìn đồng hồ, cũng định thu dọn đồ về nhà.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đứng lên, cậu thanh niên đẹp trai bên cạnh lại nói.

"Đợi thêm chút đi, đừng vội về, mười phút nữa đơn hàng lớn của anh sẽ tới đó."

Từ Khả Khả là một tay lão luyện trong nghề lừa đảo, nên anh ta rất khinh những lời này.

Nhưng không hiểu sao giọng nói của người bên cạnh lại có ma lực, khiến anh ta thật sự ngồi xuống và dừng tay không dọn đồ lại.

Mười phút trôi qua rất nhanh, dưới gầm cầu giờ chỉ còn lại anh ta và cậu thanh niên đẹp trai bên cạnh.

Từ Khả Khả nhìn khoảng không trống rỗng dưới gầm cầu, cảm thấy việc mình ngồi lại chờ đợi mười phút là một hành động ngu ngốc.

"Về thôi!" Từ Khả Khả lại đứng dậy, liếc nhìn cậu thanh niên ngồi bệt dưới đất, rồi bỗng nhiên dừng lại lần nữa: "Này, có cần tôi báo cảnh sát giúp cậu không? Cậu là học sinh bỏ nhà ra đi à?"

Không biết có phải do ánh đèn đường hay không, nhưng Từ Khả Khả cứ có cảm giác đôi mắt của cậu thanh niên này giống như trong truyện tranh vậy, sáng lấp lánh long lanh xinh đẹp.

Còn... còn rất đáng yêu nữa.

Tạ Khinh Miên mỉm cười với anh ta: "Đơn hàng của anh tới rồi kìa."

Từ Khả Khả: ???

Khi anh ta còn đang nghĩ rằng cậu thanh niên này chắc chắn có vấn đề về đầu óc thì bất ngờ có tiếng còi xe vang lên phía sau.

Một phút sau, Từ Khả Khả nhìn chiếc xe hơi đậu không xa và người đàn ông vừa rút một cọc tiền đỏ từ trong túi ra, nói muốn thuê anh ta làm việc, anh ta bỗng rơi vào trầm tư.



Sau khi đã hẹn thời gian với kim chủ, Từ Khả Khả nhìn theo bóng dáng của kim chủ rời đi. Khi người kia khuất khỏi tầm mắt, anh ta đột nhiên đứng bật dậy ôm chầm lấy Tạ Khinh Miên.

“Trời ơi, cậu coi bói giỏi thật đấy!”

Tạ Khinh Miên bất ngờ bị ôm chặt lấy thì hơi ngạc nhiên chút, sau đó y đẩy nhẹ anh ta ra.

“Đây vốn dĩ là vận khí của anh mà.”

Nếu Từ Khả Khả không tốt bụng cho y mượn đồ thì Tạ Khinh Miên đã không gọi anh ta ở lại rồi. Nếu Từ Khả Khả không tin tưởng mà chờ đúng mười phút thì anh ta cũng chẳng có được vận khí này.

Tất cả vận khí đều có nguyên do cả.

Từ Khả Khả chẳng hiểu gì về những điều này, anh ta chỉ sờ vào túi tiền đầy ắp cọc tiền đặt cọc và vui vẻ quyết định tối nay sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn.

Nhưng ngay khi anh ta đang dọn đồ chuẩn bị rời đi thì ánh mắt vô tình nhìn thấy Tạ Khinh Miên đang chậm rãi đếm từng viên sỏi phía sau lưng.

Anh ta lại sờ vào túi tiền của mình, cắn chặt môi, rồi quay người hỏi: “Tối nay cậu có chỗ nào để đi không? Cậu có tiền không?”

Tạ Khinh Miên ngẩn ra một chút rồi từ từ lắc đầu.

“Tôi đã bói được là tối nay không có gió lớn nên tôi có thể ngủ dưới chân cầu.”

Nghe thấy Tạ Khinh Miên nói sẽ ngủ dưới chân cầu, Từ Khả Khả càng cảm thấy y thật đáng thương.

Anh ta nghĩ đến số tiền mình kiếm được hôm nay. Nếu không nhờ Tạ Khinh Miên giữ mình lại thì anh ta đã không có cơ hội kiếm được số tiền này rồi.

“Hay là cậu ở tạm nhà tôi đi, rồi mai tôi dẫn cậu đến đồn cảnh sát nha.”

Tạ Khinh Miên tự nói: “Cảnh sát bây giờ còn lo chuyện tìm người sao? Không phải hộ khẩu thuộc quản lý của bộ Hộ tịch hả.”

“Cái gì mà cảnh sát chứ?” Từ Khả Khả không nghe rõ lời lẩm bẩm của Tạ Khinh Miên, anh ta lớn tiếng hỏi lại.

Tạ Khinh Miên lắc đầu: “Không có gì đâu.”

“Vậy thì theo tôi về nhà đi, nhưng nói trước nhé, cậu chỉ được ngủ trên sofa thôi và không được làm bừa trong nhà tôi đâu đấy.”

Tạ Khinh Miên ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đen láy tròn trịa ánh lên vẻ hiền lành.

Từ Khả Khả nhìn cảnh tượng ấy, cũng thấy mềm lòng hẳn, mới ra hiệu cho Tạ Khinh Miên theo sau mình.

Anh ta đưa Tạ Khinh Miên lên tàu điện ngầm, rồi chuyển tuyến đến một khu chung cư cũ kỹ nhưng tràn đầy sức sống.