Ngũ Linh

Chương 4: Hành tinh lạ

Uri bị đưa đi tương tự như cách Brian đã dắt cậu chạy trốn. Tuy nhiên, có vẻ tên mặt sẹo này có linh khí mạnh hơn Brian nên chỉ cần biến mất, hiện ra ba lần là đã tới nơi cần tới. Hắn thu lại phần linh khí đã phong tỏa Uri để cậu có thể di chuyển, rồi để đồng bọn hộ tống Uri đi bộ tầm hai trăm mét, tới một nơi có quang cảnh thật sự hoành tráng và xinh đẹp.

Đó là một ngọn đồi với nhiều hoa cỏ, xung quanh ngọn đồi, phía dưới là hàng dãy các lớp cây rừng chen chúc, thấp cao. Mặt trời thì vừa mới nhô lên, một buổi bình minh với gió nhẹ thoang thoảng, khiến cho con người có cảm giác thư thái, thoải mái. Có điều, Uri vẫn đang là tù binh, kẻ bị bắt cóc mà còn chưa hiểu rõ nguyên nhân tại sao. Cái cảm giác thư thái ấy xuất hiện thoáng chốc đã bị dập tắt bởi gương mặt lạnh lùng, giọng cười nham hiểm của tên mặt sẹo hướng về phía Uri.

Tên mặt sẹo đắc ý nói với Uri:

- Mùi thơm của ngươi so với nơi này còn áp đảo ngàn lần.

- Trong cả cuộc đời hai ngàn năm tuổi của ta, ta chưa từng ngửi thấy mùi thơm nào nồng nàn, thơm ngát mà dễ chịu như mùi linh khí của ngươi. Thật dễ khiến cho người ta có ham muốn sở hữu.

- Ngoại hình ngươi cũng thật không tồi! Mà không, có thể nói là khá nhất trong số những sinh vật ta từng gặp trên tất cả các thiên hà cộng lại.

Hắn bước tới gần Uri, đưa tay vuốt nhẹ từ góc trán bên phải kéo nhè nhẹ xuống má phải của Uri, Uri kinh tởm đưa tay, đẩy tay tên mặt sẹo ra, trừng mắt nghiến răng từng chữ với hắn ta:

- Không. Được. Chạm. Vào. Ta!

Tên mặt sẹo ngoài hung bạo ra, hắn ta lại còn biếи ŧɦái. Uri có cảm giác hắn ta nhìn cậu, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn càng cười to hơn, đưa tay định lột hết áo quần trên người Uri, như thể chuẩn bị làm gì đó rất bỉ ổi. Tuy nhiên, lớp quần áo được tạo từ linh khí mà Brian truyền vào, lúc này đã phát huy công lực tuyệt đối. Tên mặt sẹo có vặn vẹo thế nào cũng không tìm thấy nơi có thể cởi bộ đồ bảo hộ này ra. Hắn tức giận dùng một con dao nhỏ sắc nhọn định rạch toang bộ đồ nhưng cũng không thể gây ra một vệt trầy xước nào. Hắn tiếp tục dùng linh khí tính xé rách bộ đồ nhưng cũng đều vô dụng, linh khí chạm tới bất kỳ chỗ nào trên người Uri đều tự nhiên tan biến như không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Lúc này, một trong những thuộc hạ đứng sau hắn ta nói nhỏ gì đó vào tai hắn. Bộ dạng tiếc nuối, tức giận hiện lên trên gương mặt, kết hợp với vết sẹo dài kia làm cho hắn ta càng trở nên đáng sợ hơn.

Tuy thế, hắn đã từ bỏ việc có ý nghĩ xấu xa với Uri. Hắn nắm chặt tay trái Uri, tay phải vận linh khí vẽ ra một ký hiệu gì đó trông giống hình một con kỳ nhông nhỏ, rồi hắn viết thêm mấy chữ gì đó vào không khí. Linh khí tên này lại có màu vàng giống Brian, nhưng màu vàng này rất đậm dường như ngả sang màu cam. Đồng bọn cũng làm thao tác tương tự. Uri để ý ký hiệu vẽ ra của mỗi người khác nhau, chỉ có chữ viết sau đó có vẻ giống, màu linh khí thì mỗi người một màu, đậm nhạt khác nhau.

Sau vài phút, không gian xung quanh trở nên mờ ảo. Uri cùng những tên vây xung quanh biến mất. Một lát sau ảo ảnh, Uri cùng những tên khi nãy đang ở trong một phi thuyền không gian trôi bồng bềnh.

Uri có thể thấy rõ những thiên thạch to nhỏ vây xung quanh. Phi thuyền được tay sai của hắn điều khiển thuần thục, tránh khỏi các vật thể đang bay ngược lại, chỉ chực tông nát bọn họ. Một khoảng thời gian rất lâu, lâu tới nỗi Uri cảm thấy cả thân người cứng đờ, chân muốn rụng rời thì phi thuyền lần lượt hạ độ cao, đáp xuống một hành tinh xa lạ.

Trước mặt Uri là một toà lâu đài đồ sộ nhưng cấu trúc rất kỳ lạ, từng khối cầu lớn nhỏ xếp chồng lên nhau rất hài hòa, ở giữa có một lỗ hình tròn dường như là cửa sổ. Chính giữa lâu đài là khối cầu lớn nhất, có lẽ là sảnh trung tâm. Toàn bộ lâu đài được giáp bên ngoài một lớp đá trông giống thạch anh đen ở Trái Đất.

Uri quan sát thấy có rất nhiều tháp hình trụ, phía trên có một tòa quan sát, trông từ xa như những pháo đài cổ xưa trên Trái Đất. Điểm khác biệt là đỉnh những tháp này được phủ một lớp ánh sáng bạc tựa như lớp linh khí mà Uri đã thấy mọi người xung quanh cậu sử dụng từ lúc cậu bị bắt đi. Bầu trời ở đây thì màu xám tro. Mặc dù là ban ngày nhưng không khí có vẻ rất âm u, hiểm hóc.

Dường như nơi đây sử dụng linh khí để làm tất cả mọi thứ. Uri có cảm tưởng linh khí là cái gì đó thật kỳ diệu, rất đa năng, có thể sử dụng linh hoạt cho nhiều việc khác nhau. Mà nơi Uri đang đứng đã không còn là Trái Đất yên bình, xinh đẹp nữa. Mọi thứ ở đây đều rất khác Trái Đất.

Tên mặt sẹo vận linh khí đưa thẳng cậu vào trong cái cấu trúc hình cầu to nhất. Bên trong có một cái bệ đá lớn màu đen ở chính giữa, có nhiều bậc thang nối từ chân Uri đang đứng lên tới đó. Trên bệ là một cái ghế rất rộng như ghế của hoàng đế ngày xưa ở Trái Đất, cũng làm từ lớp đá bóng đen như bên ngoài tòa lâu đài. Trên cái ghế đó, có một con người với gương mặt lạnh băng ngồi trên đó.

Người này có nước da xám tro, y như màu sắc của bầu trời. Đôi mắt thoạt nhìn trông thật kinh dị, con ngươi màu xanh ngọc bích, đồng tử co lại thành sọc, có màu đỏ chót như màu máu. Mũi cao, màu môi tái nhợt, nhìn kỹ mới thấy khác một chút so với màu da xám tro của hắn. Thân hình cao lớn, mái tóc dài đen buông xõa, bàn tay lại rất gân guốc, móng tay dài nhọn. Toàn thân người này toát lên linh khí lạnh lẽo, băng giá. Một cảm giác âm u, huyền bí như một tên phù thủy mà Uri từng đọc trong tiểu thuyết ở Trái Đất.

Khi người này đưa mắt nhìn Uri, Uri cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm cậu di chuyển từng đợt theo tia mắt mà người đó quét qua. Tên mặt sẹo cúi chào người kia rất kính cẩn rồi nói:

- Thưa chủ nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thành công đưa người về đây.

- Tuy nhiên, tôi đã thử tất cả các cách nhưng không phá vỡ được lớp linh khí mà lão già kia phủ lên người thằng nhóc này.

- Hiện tại chỉ còn hai ngày nữa là nó sẽ chuyển hóa linh khí trong người. Mong chủ nhân cân nhắc mà ra tay trong thời điểm hoàn hảo này.

Kẻ ngồi trên bệ đá cao kia gật đầu tán thưởng, tên mặt sẹo cúi chào lần nữa rồi vận linh khí biến mất. Người kia liền biến từ bệ đá tới trước mặt Uri, như cách Brian hay xuất hiện trong căn nhà của bọn họ. Lần này, Uri không giật mình mà nhìn thẳng kẻ trước mặt. Kẻ này mỉm cười xảo trá, bắt đầu nói chuyện với Uri như thể đã quen biết từ lâu.

- Mười bảy năm rồi! Lão già kia bao bọc ngươi kỹ quá, khiến ta tốn bao nhiêu công sức mới kéo được ngươi ra khỏi tay lão.

Hắn đưa tay, rút một viên đá màu xanh như mắt của hắn, vận linh khí hòa tan viên đá tan biến thành lớp khí màu xanh. Hắn thổi lớp linh khí này bao trùm toàn thân Uri. Sau vài phút, bộ quần áo được tạo ra từ lớp linh khí màu vàng mà Brian đã phủ lên hoàn toàn tan biến.

Trong giây phút này, Uri hiểu rõ, cậu đã không còn ai bên cạnh che chở, cũng không còn sự bảo vệ cuối cùng của lớp áo linh khí trên người. Chỉ còn mình cậu ở một hành tinh xa lạ, với những con người xa lạ, lăm le muốn gì đó trên người cậu. Tuy vậy, cậu khá bình tĩnh, nhìn thẳng mặt kẻ kia, hỏi hắn ta:

- Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta? Ngươi muốn gì từ ta?

Người kia lại tiếp tục cười, đi chầm chậm qua lại trước mặt cậu, bắt đầu kể câu chuyện dường như đã xảy ra từ ngàn năm trước với thái độ hết sức giễu cợt.

- Ngươi rất giống một kẻ mà ta đã tiêu diệt cách đây rất lâu nhưng khi soi xét kỹ lại thì ngươi lại không phải kẻ đó. Nhưng ta cũng chẳng bận tậm, ngươi có là kẻ đó hay là một kẻ khác, đối với ta chẳng có nghĩa gì. Ta chỉ quan tâm thứ hiện tại ngươi đang nắm giữ.

- Ta biết, ông nội ngươi giấu ngươi mọi chuyện, giáo dưỡng ngươi như một con người bình thường trên Trái Đất.

- Nên ngươi hoàn toàn không biết gì!

- À, nên nói từ đâu đây? Có lẽ từ mười bảy năm trước đi.

- Trong nhiều tỉ năm qua, có rất ít thần thú có bốn dòng linh khí. Mà ngươi là một trong số những thần thú may mắn nhất đó.

- Ngươi không những sở hữu bốn dòng linh khí mà còn là loại linh khí tinh khiết nhất, có nhiều công dụng tuyệt vời, đặc biệt có thể giúp ta gia tăng sức mạnh linh khí.

- Ta, chủ nhân của thập diện thiên hà phía Đông - Inmal Hunter sao có thể bỏ qua món lễ vật hàng tỉ năm như ngươi.

Inmal tiến gần Uri, lại ngửi Uri như cách tên mặt sẹo đã làm. Sau khi ngửi xong, hắn thỏa mãn, tiếp tục cười gian xảo:

- Thật là thơm! Không thần thú nào có mùi thơm linh khí có thể sánh bằng ngươi!

- Ban đầu ta thật sự thắc mắc tại sao lão già kia lại đưa ngươi tới một hành tinh hẻo lánh, không có tí xíu linh khí nào.

- Bây giờ thì ta đã hiểu. Thần thú thường phải lựa chọn một môi trường sống có nhiều linh khí, để có thể tu luyện, gia tăng sức mạnh linh khí.

- Trong khi đó, linh khí của ngươi cần nhiều thời gian để kích hoạt hơn so với các thần thú thông thường khác. Nên ngươi có sống ở một nơi có nhiều linh khí cũng chẳng có tác dụng gì.

- Trái lại, lão ta đưa ngươi đến Trái Đất, một hành tinh nhỏ bé, hẻo lánh, không có tí linh khí nào. Thực sự đã thành công đánh lạc hướng ta.

Inmal lại đứng gần Uri hít sâu một hơi nữa:

- Ta phải cám ơn lão già kia đã dưỡng ra một lễ vật quá hoàn hảo như ngươi.

- Hấp thụ linh khí của ngươi có thể gia tăng sức mạnh của ta lên cả trăm lần, trong vũ trụ này sẽ không còn ai dám chống lại ta nữa.

- Nếu ngươi chịu nổi khi ta hút đi linh khí của ngươi, thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.

- Ngươi đã sinh sống như một con người tầm thường, không sử dụng tới linh khí, thì sống tiếp như thế nữa cũng chẳng sao.

- Nếu ngươi không chịu nổi thì cứ thế mà tan biến đi.

- Dù sao, ta sẽ không thể để một kẻ có linh khí cường mạnh, tương lai trở thành vật cản đường ta như ngươi tồn tại được.

Uri cảnh giác trước những lời này, định tháo chạy ra khỏi lâu đài, nhưng nào có thể. Inmal đưa tay tạo ra một luồng linh khí màu xanh ngọc bích như mắt của hắn bao xung quanh Uri, khiến Uri bất động không thể di chuyển được nữa.

Inmal nhếch mép:

- Định chạy? Ngươi nghĩ đây là Trái Đất, có thể thoát khỏi ta sao?

- À, ta báo cho ngươi một tin thú vị.

- Trong cái lần thằng em trai ngươi, đột nhập vào căn cứ bí mật của ta.

- Ta đã để lại trong người nó một con ấu trùng Kim Sắc, giờ chắc con ấu trùng ấy cũng ăn kha khá máu và linh khí của em trai ngươi rồi, ha ha!

- Nó cũng rất to gan. Có điều, sự to gan mà kết hợp với sự ngây thơ thì chỉ tạo thành một kẻ ngu ngốc thôi.

- Nó nghĩ thật đơn giản, có thể dễ dàng đột nhập rồi chạy thoát khỏi căn cứ của Inmal Hunter - kẻ mạnh nhất trong thập diện thiên hà phía Đông sao?

- Ha ha! Nếu ta không tương kế tựu kế, để nó chạy thoát cùng con Kim Sắc trong người nó, thì làm sao ta tìm thấy ngươi.

- Chờ con Kim Sắc ấy bay về đây, ta sẽ trọng thưởng cho nó.

- Còn nữa, ngươi có biết vì sao nó liều mạng tới đó không? Nó muốn trộm lưới Kim Sắc của ta, để bảo vệ ngươi. Thật là một đứa em ngoan ngoãn!

- Lưới Kim Sắc, bảo vật của Inmal ta, sao có thể để một đứa nhóc ranh như nó có được.

- Ngày mà Kim Sắc hút hết máu cùng linh khí của em trai ngươi thì nó sẽ tan biến rồi đi theo ngươi luôn.

- Cả hai ngươi sẽ biến mất khỏi vũ trụ này. Ta rất hứng thú muốn coi thử xem bộ mặt của lão già Felix kia sẽ thế nào, khi hai đứa cháu cưng của lão ta cùng lúc tan biến.

Lúc này, cơn giận dữ của Uri đã lên tới đỉnh điểm, hai nắm tay siết chặt, người cậu run lên vì cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.

- Câm mồm! Ngươi dám làm thế với em trai ta.

- Ông nội ta, gia đình ta chắc chắn sẽ không để ngươi đạt được ý định.

Inmal cười lớn:

- Ngươi nghĩ con Kim Sắc ấy là gì? Một loại sâu nhỏ vô hại như ở Trái Đất hả?

- Nó được nuôi dưỡng bằng máu của Inmal ta. Cha mẹ ngươi có linh khí đủ mạnh để phát hiện ra nó sao?

- Ngoài ta ra, chắc trên vũ trụ này chỉ có ông nội ngươi là có thể.

- Đáng tiếc, ông nội ngươi, đã bị thuộc hạ của ta kéo chân.

- Chờ lão tới được, thì cả hai nhóc nhà ngươi đã tan biến rồi.

- Nói nãy giờ quá nhiều rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Vĩnh biệt ngươi!

Ngay lúc Uri đã phần nào hiểu được nguyên nhân tại sao mình bị vây bắt thì Inmal chấm dứt cuộc đối thoại đột ngột, không để Uri nói lời nào nữa. Hắn đưa tay gia tăng linh khí màu xanh ngọc bích từ trong người vào lớp linh khí đang bao bọc Uri khi nãy.

Lớp linh khí đưa Uri lên cao khỏi mặt đất tầm nửa mét, bắt đầu phát huy tác dụng của nó.

Toàn thân Uri nóng rực lên, Uri có cảm giác mình đang ở trong một nồi nước sôi sùng sục. Tiếp đó, có nguồn khí mạnh mẽ nào đó đang cuồn cuộn chạy loạn trong người. Uri cảm thấy rất khó chịu, như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, như cảm giác xoay tròn loạn xạ khi chơi trò chơi tàu lượn siêu tốc ở Trái Đất. Có điều cảm giác này có thể coi là mạnh gấp một trăm lần so với cảm giác của trò chơi tàu lượn siêu tốc kia.

Sau vài phút như thế, đầu óc Uri trở nên mơ hồ, tầm nhìn mờ mịt, Uri đã không thể thấy rõ cái gì. Bỗng một cảm giác đau đớn toàn thân lan tràn. Uri có cảm giác như có từng con dao nhỏ đang cắt nát vào mỗi tế bào trên người cậu.

Uri đã cố gắng không để phát ra âm thanh nào từ lúc bắt đầu tới giờ, nhưng lúc này cậu thật sự chịu không nổi. Uri la lớn, giãy giụa giữa không trung, bao quanh là lớp linh khí màu xanh ngọc bích sáng rực kỳ dị.

Cảm giác đau đớn, giằng xé từng mi li mét trong cơ thể, khiến Uri có suy nghĩ muốn tan biến ngay lập tức, để giải thoát nỗi đau cùng cực này. Nhưng khi Uri nghĩ tới gia đình cậu, nghĩ tới Brian đang mang trong mình một con Kim Sắc nguy hiểm, có thể bị sát hại bởi con Kim Sắc ấy bất cứ lúc nào, thì Uri lại trở nên mạnh mẽ hơn. Uri liên tục nhắc nhở mình phải chịu đựng, không thể bị tên kia hút sạch linh khí trong người được.

Sau tầm mười phút, cơn đau biến mất, Uri bị thả rơi tự do trên đất. Cậu nằm sấp, ánh mắt hé mở, chỉ mờ mờ thấy dấu chân của kẻ đã hành hạ mình ở trước mặt.

Inmal tức giận, cúi xuống thổi vào tai cậu nói nhỏ:

- Ngươi dám dùng ý nghĩ khống chế linh khí trong người ngươi?

- Ngươi nghĩ có thể chống lại ta?

- Để ta xem ngươi sẽ chịu được bao lâu?

Inmal lại đưa tay bao bọc linh khí xung quanh Uri, nâng cậu lên không trung. Lần này, hắn ta rất hung bạo, tăng cường độ lên gấp đôi để đồng hóa linh khí của Uri. Cơn đau vì thế cũng gia tăng mức độ lên gấp đôi, khiến Uri đau tới độ mê man. Cơn đau giằng xé thấu tim gan, luồn từ ngoài vào trong, rồi từ trong ra ngoài, không một chỗ nào trên người cậu được bỏ qua.

Uri lại bị thả rơi trên mặt đất một lần nữa. Cậu nghe mơ màng tiếng quát của tên bá chủ Inmal:

- Lẽ nào lại thế, ngươi chưa thể kích hoạt linh khí, sao có thể chỉ dùng ý nghĩ là có thể khống chế linh khí của ngươi, ngăn cản ta đồng hóa.

Inmal đi qua đi lại trước mặt Uri, nôn nóng lẩm bẩm:

- Có thể ta chưa gia tăng đủ lực, hay cần thay đổi cách hấp thụ một chút.

Inmal đưa ngón trỏ ở tay phải, xòe bàn tay trái, rồi rạch một đường trên bàn tay trái, để máu hắn chảy ra, rồi đẩy linh khí theo dòng máu này vào lớp linh khí ngọc bích bao quanh Uri một lần nữa.

Uri lại bị nâng lên không trung. Lần này cơn đau đã vượt mức chịu đựng của cậu. Cậu mê man, thở dốc, từ trong người cậu tản ra thêm một tầng linh khí màu xanh nước biển. Toàn thân Uri bừng sáng, lấp lánh đẹp đến mê hồn. Mùi hương phát ra từ lớp linh khí này thật tươi mát, dạt dào sức sống, tỏa ra khắp lâu đài âm u.

Uri trông như một ngôi sao sáng lấp lánh giữa bầu trời đen tối, xám xịt của hành tinh này. Đúng lúc này, hình bóng những người thương yêu lại hiện lên trong ý thức mập mờ của cậu. Ba Henry cười tươi, đứng cùng mẹ Jesse, Brian thì đang nháy mắt với cậu.

Cậu đưa tay với tới, nhưng mãi không với tới được họ, hình bóng họ tan biến. Uri la lên:

- Không! Đừng đi!

Ý thức trong cơn đau mê mang quay lại, cậu nắm chặt hai lòng bàn tay, mở mắt. Cậu thầm nghĩ, mình không thể cứ tan biến, hiến dâng linh khí của mình cho hắn như vậy được. Uri hít sâu, chậm rãi tập trung tinh thần, dùng ý nghĩ để cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Inmal dùng đủ mọi cách để đồng hóa linh khí của Uri nhưng chưa thành công. Luồng linh khí màu xanh nước biển bao bọc Uri lại không cách nào đồng hóa với linh khí màu ngọc bích của hắn.

Hắn có làm cách nào đi nữa, vẫn không thay đổi được kết quả.

Cứ như thế Uri bị Inmal dùng linh khí đưa lên cao, rồi lại bị đập xuống sàn lâu đài trong hai ngày. Hiện tại, chỉ còn một giờ nữa, là tới sinh nhật của Uri. Hơi thở của cậu đã rất yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền lại nhưng vẫn kiên trì chịu đựng. Inmal thì càng lúc càng nôn nóng, vì chỉ một giờ nữa khi linh khí của Uri kích hoạt, cơ hội đồng hóa cũng trôi đi. Hắn không thể bỏ qua con mồi ngon đã dâng tới tận miệng mà không thể nuốt được.

Hắn liên tục bắn ra linh khí để gia tăng áp lực lên Uri, nếu không thể hấp thụ được, hắn sẽ làm cho Uri tan biến, để không ai có thể chống đối hắn sau này nữa.

Hiện tại là mười một giờ đêm, có những bóng người nhẹ lướt lần lượt vây xung quanh toà lâu đài kỳ dị. Nhờ những đám mây dày đặc bao phủ từ những ngày trước nên hiện tại màn đêm ở đây tối như mực. Tuy nhiên, những con người đang lén lút bên ngoài tòa lâu đài rất khẩn trương. Mắt bọn họ như có đèn pha, làm mọi việc rất mau lẹ, không để lại chút tiếng động hay dấu tích nào.

Sau mười lăm phút, toàn bộ thủ vệ ngoài tòa lâu đài đã bị đám người này làm cho bất động hoặc ngất xỉu. Một người đàn ông trông đã ngoài trung niên nhưng dáng dấp lại rất nhanh nhẹn, không có dấu hiệu của tuổi tác, đang dùng ngón tay vẽ một vòng tròn ở trước cổng chính tòa lâu đài. Ông rót vô một nguồn linh khí màu tím huyền ảo nhằm phá tan lưới bảo vệ của tòa lâu đài. Nhưng lớp lưới này lại như sắt đá, không hề thay đổi, người đàn ông truyền âm nhỏ qua tai các Chiến Thần: (Chiến Thần: giống lính đặc vụ ở Trái Đất, được huấn luyện thành một đội tinh nhuệ, thiện chiến)

- Đây không phải là lưới bảo vệ thông thường. Ta đã dò la, có tổng cộng năm khóa.

- Chúng ta chia nhau ra tìm, dùng linh khí với viên đá mà ta đã đưa để đi dò la.

- Ta đoán, một khóa ở cửa này, bốn khóa còn lại có thể ở các phía đông, tây, nam, bắc. Các ngươi ai tìm thấy trước thì lập tức truyền âm cho ta.

- Hơi thở của thằng nhóc Uri hiện đã rất yếu, chúng ta phải làm nhanh nhất có thể.

Các Chiến Thần nhận lệnh người này, lập tức vận linh khí biến mất.

Người phụ nữ phía sau thì đang nắm chặt tay chồng bà, bà lo lắng tới độ gương mặt đã gần như tái mét. Chồng bà có thể cảm nhận từng đợt run rẩy của bà mỗi khi nhịp thở của Uri trở nên yếu hơn. Ba người đang đứng trước cửa tòa lâu đài kì dị này, chính là lão Hà Chủ, con trai cùng con dâu của lão. (Hà Chủ: Người cai quản thập diện thiên hà)

Lão Hà Chủ đã rất tự tin vì bản lĩnh của mình, trong suốt nhiều ngàn năm qua chưa từng thất bại trước những kế hoạch hay âm mưu mình hoạch định. Nhưng giờ phút này đây, lão lại cảm thấy vô cùng bất lực, sự kiêu ngạo khi ngồi trên địa vị cao chót vót đã tan biến mất không để lại chút tàn ảnh nào. Giờ đây lão Hà Chủ cảm thấy mình rất già, sau cùng cũng chỉ là một lão già đang cố gắng hết sức tìm lại đứa cháu đang bị thất lạc, đang chịu đựng đau khổ ở trong kia.

Lại mười lăm phút nữa trôi qua, thời gian như đang giễu cợt bọn họ. Họ cần làm mọi thứ nhanh hơn, tranh thủ từng giây từng phút trước khi Uri trở nên yếu hơn, không thể cầm cự được nữa. Nhưng lưới bảo vệ tòa lâu đài này quá quỷ dị, vững chắc tới độ, vị Hà Chủ tối cao đầy quyền lực và sức mạnh cũng đang rất vất vả hóa giải.

Âm thanh truyền tới tai lão Hà Chủ, các Chiến Thần được đích thân ông đào tạo, rốt cuộc không phải là kẻ vô dụng, đã tìm ra bốn vị trí của các khóa trên tấm lưới vô hình.

Hà Chủ Felix lập tức hiệu lệnh cho các Chiến Thần của mình, cùng lúc đưa tay đẩy linh khí vào các khóa này, để phá tan cái lưới vô hình trước mặt.

Mọi người tập trung cao độ, trên trán ai nấy cũng lấm tấm mồ hôi. Một phút, hai phút,..rồi năm phút sau, trong không gian tĩnh mịch không một tiếng động, bỗng chốc vang lên một tiếng nổ lớn. Tấm lưới kia cuối cùng cũng bị nổ tung.

Hà Chủ truyền âm thật lớn tới các Chiến Thần:

- Tất cả theo ta, tấn công!

Mấy trăm Chiến Thần không biết từ đâu ra, ùn ùn chạy vào, bay vào hay biến trực tiếp vào tòa lâu đài, giao thủ quyết liệt với đội cận vệ của Inmal trong tòa lâu đài.

Tiếng bùm của các luồng linh khí va chạm nhau, tiếng nổ của đá, kinh loại, các đồ nội thất thủy tinh bị đổ vỡ. Tiếng la hét của hai bên khi bị linh khí đánh vào chỗ hiểm vang vọng khắp tòa lâu đài. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, mùi máu tươi cũng bắt đầu bay khắp tòa lâu đài.

Hà Chủ Felix cùng con trai và con dâu chạy theo hướng hạt châu trong tay ông. Hạt châu này đã được tu luyện bởi linh khí, kết nối trực tiếp với linh khí của Uri. Ánh sáng hạt châu càng lúc càng yếu, chứng tỏ nhịp thở của Uri đang ngày một ngắt quãng, gần như tắt ngúm, linh khí từ trong người Uri thì đã bị ép tống ra ngoài gần hết.

Ba người bọn họ cùng nhau vận linh khí biến mất rồi xuất hiện ở trước cửa sảnh lớn tòa lâu đài. Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, cả ba đã lao vào tấn công Inmal Hunter, kẻ hiện đang cố sức đồng hóa linh khí Uri. Bất ngờ bị ba luồng linh khí mạnh bắn trúng, Inmal bị hất tung, luồng linh khí đang truyền trên người Uri bị ngắt đứt, Uri ngay lập tức rơi xuống. Tuy nhiên, lần này cậu rơi xuống vòng tay vững chắc, ấm áp của ba Henry, không phải nền đá lạnh ngắt cứng rắn kia nữa.

Linh khí màu xanh nước biển của Uri được cơ thể cậu thu hồi lại khi không còn bị Inmal tác động nữa. Lão Hà Chủ lúc này đang đánh tay đôi với Inmal, chủ nhân thập diện thiên hà phía Đông, một trong những kẻ có sức mạnh đáng sợ nhất vũ trụ này.

Ba Henry cùng mẹ Jesse lập tức vận linh khí đưa Uri ra khỏi tòa lâu đài. Khi tới được nơi các Chiến Thần thân tín thì ba Henry giao lại Uri, bà Jesse rồi vội vàng nói:

- Em và con đi trước, ta quay lại giúp ba chúng ta!

Bà Jesse chỉ kịp nói vội một câu trước khi chồng bà biến mất:

- Cẩn thận, em và các con chờ anh và ba quay về!

Bà Jesse cùng vài Chiến Thần vận linh khí thoát khỏi hành tinh, hiện thân trên một con tàu vũ trụ. Con tàu lướt nhanh qua nhiều hành tinh, dùng tốc độ ánh sáng mà lao đi, thoáng chốc đã cách xa hành tinh có bầu trời xám xịt kia.

Tại hành tinh của Inmal, cuộc chiến vẫn không hề ngừng lại từng giây nào. Trong đêm tối, cả hành tinh phát sáng bởi những luồng linh khí mang lực sát thương cực lớn giữa hai bên. Mà cả hai phe đánh trực diện, dường như muốn nghiền nát nhau tới khi tan biến không để lại gì dù chỉ một hạt bụi.

Trong sảnh lớn, ông Felix như đang trút giận cho cháu trai. Ông liên tiếp ra đòn hiểm hóc, đánh về phía Inmal. Ông chắp hai lòng bàn tay lại, kéo ra, xoay tròn, một quả cầu linh khí màu tím đậm, sáng huyền ảo hiện lên trong tay ông, rồi ông lập tức đẩy về phía Inmal. Quả cầu rơi tới đâu, thì nổ tung tới đó như một quả bom có lực sát thương cực lớn. Mặc dù, Inmal đã né tránh không bị đánh trúng trực diện, nhưng cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng của đòn tấn công này. Quả cầu linh khí khi va đập với các vách tường liền nổ tung, một phần linh khí bị bắn dội trở lại bật trúng Inmal. Hắn ta, quần áo rách tươm, lẫn mùi máu tanh do bị linh khí đả thương.

Inmal đã tiêu hao quá nhiều linh khí trong lúc muốn đồng hóa linh khí của Uri, nên trong trận chiến này, hắn rơi vào thế yếu hơn. Tuy vậy, cái danh kẻ mạnh nhất thập diện thiên hà phía Đông vũ trụ không hề là hư danh. Mặc dù, hắn đã hao tổn linh khí rất lớn nhưng những luồng linh khí hắn kéo ra từ lòng bàn tay thì vô cùng mạnh, như từng mũi kiếm dài, đánh về phía lão Hà Chủ từ nhiều phía. Lão Hà Chủ lập tức vận linh khí, một lớp lưới bảo vệ bao quanh ông hiện lên. Các tia linh khí như những thanh kiếm sắc nhọn bay tới, đập vào lớp lưới bảo vệ thì tan biến.

Xung quanh hai nhân vật tầm cỡ, các Chiến Thần của họ cũng đang đánh nhau nảy lửa. Cầu lửa, kiếm linh, hay các loại phi tiêu thậm chí các loại súng đặc chế từ linh khí cũng được hai bên sử dụng triệt để.

Inmal đứng ở dưới chân bệ đá, nhếch nhác cười nói với lão Hà Chủ:

- Lão già rồi, còn dám tự động chui vào địa bàn của ta.

- Lão muốn tan biến sớm chăng?

Ông Felix hét to:

- Ngươi dám đυ.ng đến cháu của ta.

- Ta phải cho ngươi trả giá!

Sau vài hiệp trực diện chiến đấu sống chết, hai bên thương tổn nặng nề. Chủ yếu lão Hà Chủ cố sức kéo dài trận đánh với Inmal là để kéo dài thêm thời gian chạy trốn cho Uri. Thực ra thân thế lão cũng không ở thế thượng phong, lão đã bị tay chân Inmal tập kích mấy ngày trước đó, linh khí cũng bị hao tổn không ít.

Henry đứng sát bên ông Felix, sẵn sàng hiểm trợ cho ba mình, bỗng Henry nghe một giọng truyền âm từ Chiến Thần tới tai mình và Hà Chủ:

- Hà Chủ, viện quân của Inmal đã đến, chúng ta phải lập tức rời khỏi!

Ông Felix lập tức truyền âm ra lệnh cho toàn quân:

- Tất cả, rút lui!

Đội quân cứu viện mà ông Felix mang đến để cứu Uri có tổng cộng năm trăm người. Con số chỉ bằng một nửa so với đội quân của Inmal đang canh giữ tòa lâu đài. Nhưng hiện tại quân đội của Inmal trên hành tinh này không đủ, vì hắn đã sai phần lớn đi thám thính ở các dải thiên hà khác về tung tích của Uri, nhất thời không về kịp.

Chính vì căn cứ vào điểm này, ông Felix mới dám liều lĩnh đột nhập vào lãnh địa của Inmal.

Hơn nữa, ông biết Uri cũng không thể chờ đợi quá lâu. Tuy Hà Chủ chỉ có năm trăm người nhưng đều là những Chiến Thần trung thành, thiện chiến. Do đó, kế sách trong tình huống này là đánh nhanh, rút nhanh, không để cho kẻ địch có cơ hội trở mình trước khi viện binh tới.

Sau khẩu lệnh rút quân, toàn bộ người của Hà Chủ biến mất trên ba con tàu vũ trụ đã được che giấu gần đó. Ba con tàu phóng nhanh vào không gian theo các hướng khác nhau, rồi biến mất tăm trước khi quân của Inmal ập tới.

Inmal không thể tin được, hắn ta đã gần như ép hết linh khí của tên nhóc kia ra ngoài. Chỉ cần vài phút nữa, là hắn đã có thể hấp thụ sức mạnh từ luồng khí đó. Thế mà, bọn chúng lại phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hắn tức giận tới độ đã phóng linh khí tàn bạo ra ngoài, khiến tòa lâu đài vốn đã đổ vỡ vì trận chiến linh khí khi nãy, giờ càng bể nát, thê thảm hơn. Thuộc hạ của hắn khϊếp sợ liền tản hết ra bên ngoài, run rẩy chờ cơn thịnh nộ của chủ nhân qua đi.