Ngũ Linh

Chương 3: Bị bắt cóc

Bảy ngày trước sinh nhật con trai lớn nhà họ Perry, nhiều sự kiện hiểm hóc đã xảy ra khiến mỗi lần gia đình Perry nhớ lại, không khỏi cảm thán tổ tông vẫn phù hộ họ!

Hai ngày đầu đã trôi qua suôn sẻ, không có gì đặc biệt xảy ra. Mặc dù vậy, không khí trong gia đình Perry không được bình thường. Uri có cảm giác mọi người trong nhà có những biểu hiện rất kỳ lạ. Thằng nhóc Brian không biết mắc chứng gì dạo này cứ kè kè bám sát cậu. Khi ở trường, Brian không lẽo đẽo đi theo chọc ghẹo các cô gái nữa, điều mà có được ba mẹ giáo huấn hàng trăm lần, nó vẫn chưa từng để tâm. Thế mà giờ nó lại đi kè kè phía sau Uri. Khi ở nhà, lúc Uri đi ăn sáng, đi đánh răng, thậm chí đi tắm, nó cũng lẽo đẽo theo sau cậu. Uri ban đầu suy nghĩ, thằng nhóc này lại chuẩn bị trò quỷ gì để chọc ghẹo mình nhưng qua cả buổi cũng không thấy nó làm gì.

Bà Jesse thì thường xuyên lấy cớ như đưa đồ ăn nhẹ cho Uri, chỉ để vào phòng Uri liếc nhìn thằng con trai một cái, bà liên tục chạy vào phòng đưa đồ ăn rất nhiều lần. Kết quả, trên bàn Uri lúc này ngoài đống sách vở, còn có rất nhiều đĩa trái cây, bánh ngọt và vài ly nước cam.

Ba Uri thì có thói quen mới đó là đi dạo vòng quanh ngôi biệt thự mỗi tối. Uri tò mò không biết ba Henry đi dạo kiểu gì mà tới nửa đêm mới quay trở lại phòng.

Uri đã cố gắng gặng hỏi từng người nhưng chỉ nhận được nụ cười vu vơ rồi nói đông nói tây lảng sang chuyện khác.

Ngày thứ ba, sau khi tan học, Uri thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi bộ đến góc đường nơi tài xế riêng đến đón hai anh em. Uri cực kỳ cảm thấy có gì đó không ổn. Bình thường, cậu và Brian sẽ chạy xe đạp điện tới trường, hoặc dùng xe buýt. Ông bà Perry dù rất khá giả nhưng không muốn các con ỷ vào ba mẹ mình để sống xa hoa, lãng phí. Thế mà, vài ngày trước, ba Henry lại lôi ra hẳn một tài xế riêng, đưa hai con đến trường bằng siêu xe của ba Henry. Đây là chiếc xe mà ông ưa thích nhất, hiếm khi để người khác lái. Điều này khiến cho các bạn trong lớp một phen ganh tị ngút trời, vốn biết nhà Perry rất khá giả nhưng không ai nghĩ họ có thể sở hữu chiếc xe triệu đô, phiên bản giới hạn như thế.

Uri cũng từng kéo Brian ra góc tường khuất rồi hỏi với giọng nạt nộ rằng liệu nó có dùng sức mạnh rồng đi gây sự rồi gặp họa nên có ai đó muốn đuổi theo nó trả thù hay không. Brian lúc ấy trưng ra cái bộ mặt hết sức ngây thơ, thề thốt rằng nó không làm gì sai cả. Uri sau cùng cũng không tra ra được gì.

Lúc này, Uri đang bước đi song song cùng Brian trên con đường quen thuộc, rẽ qua góc tường của khuôn viên trường để tiến đến nơi tài xế cùng siêu xe đang chờ. Chỉ còn vài bước chân nữa bỗng dưng Uri cảm thấy không ổn. Cậu cảm thấy có cái gì đó đang luồn lách di chuyển bên trong cơ thể. Cảm giác nóng lạnh hỗn loạn đan xen khiến cho Uri cảm thấy khó thở. Mọi vật chao đảo, dần dần tối đen…

Brian đi sát bên đã kịp đỡ lấy anh trai trước khi cậu té nhào xuống đường. Tài xế trong xe chạy vội ra, cả hai người đỡ Uri vào trong xe rồi phóng xe đi mất. Tài xế xe không ai khác chính là anh Peter Taylor, trợ lý thân cận của ba Henry, người luôn đứng ra thay mặt ba Henry giải quyết những công việc quan trọng. Lúc này, lại bỏ mọi công việc chỉ để dành thời gian đưa đón hai cậu con trai nhà Perry.

Brian nói với Peter:

- Chạy nhanh về nhà giúp em, có vẻ như anh Uri không ổn lắm. Dường như linh khí bắt đầu tỉnh lại, đang di chuyển khắp cơ thể anh ấy, mùi hương còn lan tỏa ra khắp cả xe. Sức mạnh linh khí của em không thể giúp anh ấy che giấu được nữa.

- Nếu để kẻ khác đánh hơi được mùi linh khí của anh ấy, hành tung của chúng ta sẽ bị lộ.

Peter nói:

- Em đừng lo lắng, trong xe ba em đã trang bị lưới linh khí bảo vệ phòng cho trường hợp hôm nay rồi!

Chiếc siêu xe cùng với một tài xế nhà nghề như Peter quả là một sự kết hợp hoàn hảo. Chiếc xe lao đi như cơn gió, nhanh tới độ không ai kịp nhìn thấy cái gì phóng qua. Thực ra, Peter có luồn vào nó một chút linh khí để gia tăng tốc độ, đảm bảo an toàn để xe không đυ.ng phải người hay vật trong lúc phóng nhanh trên đường phố Việt Nam.

Ước chừng mười phút sau, xe đã đáp an toàn trong sân gia đình Perry. Brian lúc này liền vận linh khí đưa cả ba thẳng vào trong phòng Uri. Tuy nhiên, chỉ có bà Jesse ở nhà. Ông Henry thì không thấy bóng dáng đâu.

Bà Jesse nhẹ nhàng đặt tay lên trán Uri, một luồng ánh sáng màu đỏ lấp lánh hiện ra giữa nơi tiếp xúc của hai người. Bà nói với mọi người có mặt trong phòng:

- Không sao, linh khí trong người nó bắt đầu thức tỉnh, đang trong quá trình tuần hoàn, thẩm thấu vào cơ thể. Do nó chưa kịp thích nghi nên mới ngất xỉu, để nó nằm nghỉ một lát.

Peter không thấy gì nghiêm trọng nên nói với bà Jesse:

- Tôi và các anh em ở gần đây, phu nhân chỉ cần phát tín hiệu, chúng tôi lập tức có mặt. Tôi ra ngoài trước.

Bà Jesse gật đầu, tiễn Peter ra ngoài rồi vào bếp tiếp tục làm bữa tối cho cả gia đình. Brian theo sau phụ giúp bà Jesse việc vặt, Brian hỏi mẹ nó:

- Ba đâu rồi hả mẹ?

Bà Jesse đang thoăn thoắt cắt thịt bằng dao, nên bà chỉ liếc mắt Brian một cái rồi trả lời:

- Ông nội con gửi tín hiệu triệu tập ba con, nên ông ấy chạy tới đó rồi!

Brian đang bận lột hành, ậm ừ, hai mắt nó đỏ ngầu vì bị mùi hành bay ra. Nó tính dùng linh khí để lột hành cho lẹ, nhưng mẹ nó không cho sử dụng. Mẹ nó luôn muốn giáo huấn nó học cách xử lý công việc mà không cần dùng linh khí. Mặc dù, nó nghĩ sớm muộn cũng trở về quê hương, thì cần gì những thứ này. Hai mẹ con nhà Perry nhanh tay, nhanh mắt, thoáng chốc đã xong bữa tối thơm lừng.

Uri chớp chớp mắt tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp, cảm thấy hơi choáng váng. Cậu nhớ rõ ràng là đang đi bộ tới siêu xe. Sau đó, không thể nhớ rõ mình trở về nhà bằng cách nào.

Uri bước xuống nhà bếp, mùi thơm nồng nàn cùng với cái bụng rỗng khiến cậu hoàn toàn quên sạch những gì kỳ lạ đã xảy ra. Uri, Brian và bà Jesse dùng bữa tối một cách ấm cúng. Bà Jesse nói cho Uri rằng ba Henry đang đi gặp ông nội. Có thể, ba Henry và ông nội Felix của cậu sẽ trở về cùng lúc vào ngày sinh nhật của cậu.

Uri cảm thấy thật phấn khởi trước tin này, ăn cơm xong, cậu quyết định làm cho xong hết bài tập, cậu sẽ dành ngày sinh nhật của mình để thư giãn và vui chơi cùng gia đình. Không biết ông nội trông như thế nào, liệu có giống ba mình hay không. Uri tủm tỉm cười một mình rồi lao về phòng làm bài tập thật nhanh.

Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường, cho tới nửa đêm, khi cả gia đình Perry đang say giấc. Một tiếng nổ lớn diễn ra ngay trên căn nhà bà Jesse nhưng có một sức mạnh vô hình đã bao bọc căn nhà, khiến cho hàng xóm không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Bà Jessy bật dậy, chạy sang phòng hai đứa con trai. Brian thì từ con rồng phiên bản nhỏ trên nóc tủ, phóng xuống hóa hình người trên giường anh hai nó, kéo anh nó tỉnh dậy, vận linh khí, tạo thành lớp lưới bao quanh thân Uri, làm cho Uri trở nên sáng rực, lấp lánh như một cây thông giáng sinh.

Uri trợn mắt nhìn Brian, cậu chưa kịp hỏi gì thì lớp ánh sáng vàng bao quanh đã hóa thành một bộ trang phục tối màu, bó sát người, che phủ toàn thân từ đầu ngón chân tới ngón tay, tới tận cần cổ của Uri. Phần đầu thì lộ ra nhưng vẫn được lớp ánh sáng mỏng bao lấy, khiến cho gương mặt Uri sáng lấp lánh. Một giây sau, lớp ánh sáng đấy như hòa nhập hẳn vào từng tế bào, từng cọng tóc của Uri, khiến không ai có thể nhận ra có một lớp bảo vệ trên gương mặt cậu. Thoạt nhìn, bộ trang phục này y như những bộ đồ của các điệp viên mà Uri thường thấy trong phim, có lẽ nó còn đẹp và thoải mái hơn rất nhiều. Chất liệu mềm như nước, co dãn cực tốt, nhưng lại vô cùng chắc chắn, có cảm giác như không gì có thể đâm xuyên qua được.

Xong chuyện, Brian kéo Uri chạy ra khỏi phòng, đυ.ng ngay bà Jesse vừa chạy tới. Bà Jesse nói với Brian:

- Con đưa anh con đi trước, ta sẽ tới đó ngay, cần phải giữ chân bọn chúng một chút, để hai con có thêm thời gian. Nhớ cẩn thận!

Bà Jesse ôm chầm hai con bà một chút rồi lao ra phòng khách, làm một chuỗi thao tác phức tạp. Bà dùng ngón tay vẽ một ngôi sao trong không khí rồi viết vài chữ trên không khí. Ngón tay đưa tới đâu, linh khí phát màu đỏ lấp lánh theo tới đó.

Một giây sau, Peter cùng hơn hai mươi người nữa xuất hiện ngay trước cửa nhà gia đình Perry.

Peter nói với bà Jesse:

- Phu nhân, mau lên phòng trước, để chúng tôi giữ chân bọn chúng bên ngoài. Mặc dù, lớp bảo vệ đã mất đi nửa tác dụng phòng hộ nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Bọn chúng tạm thời chưa thể xông vào ngay được.

Hai trong số người mà Peter dẫn theo, đi theo bà Jesse lên lầu, vào phòng Uri, sau đó biến hình thành Uri và Brian, được bà Jesse giả đò che chở, cố thủ trên đó.

Một cuộc chiến phóng linh khí diễn ra giữa hai phe, một phe đang đứng trước cổng, phe còn lại đứng chặn ở đối diện. Tên cầm đầu la lớn với Peter:

- Ngươi mau tránh ra, ta đã bao vây căn nhà này. Lớp bảo vệ kia sắp tan biến. Lão Hà Chủ nhà ngươi đã bị chúng ta xử trí gọn gàng, biết đâu cũng chuẩn bị tan biến khỏi thế giới này rồi. Ngươi tức thời thì mau đi theo chủ nhân của ta, ta sẽ để cho ngươi một mạng phụng sự ngài ấy.

Peter tức giận, phóng thẳng một luồng linh khí từ nguyên lòng bàn tay của mình vào chính giữa tên cầm đầu nhưng nó đã bị tên đó hóa giải bằng một cái phất tay. Peter càng tức giận hơn, quát vào mặt tên kia:

- Câm miệng! Ngươi đã làm gì Hà Chủ của ta? Ngài ấy rất mạnh, không dễ dàng bại trong tay các ngươi. Đừng hòng đυ.ng vào bất kỳ ai trong ngôi nhà này. (Hà Chủ: Người cai quản thập diện thiên hà)

Tên cầm đầu, vuốt bộ râu quai nón xồm xoàm, cười ha hả nói với Peter:

- Bằng năng lực của ngươi? Ngươi cho là có thể?

Sau câu nói đó, bọn chúng liên tục công kích căn nhà bằng đủ loại linh khí, đủ cường độ, hướng vào từ các hướng. Bức tường vô hình đã bảo vệ căn nhà từ lúc gia đình Perry dọn đến sống, kiên cố vững chắc qua rất nhiều năm, lúc này đây từ từ yếu dần. Bùm! Sau tầm nửa giờ công kích, bức tường tan biến.

Kẻ có râu quai nón được phái đến hôm nay quá mạnh, đang dẫn đồng bọn vượt qua cổng chính, số khác không ngần ngại dùng linh khí biến thẳng vào trong căn biệt thự, xông lên phòng Uri nơi còn lưu lại mùi linh khí thơm nồng nàn.

Peter, cánh tay đắc lực của gia đình Perry, vẫn đang đánh tay đôi với kẻ có râu quai nón, nhất quyết níu kéo bước chân của kẻ này. Vách tường trúng linh khí bị bể nát, lủng lỗ chỗ từng mảng lớn. Khu vườn xinh đẹp trước sân bị dẫm nát. Vì tường linh khí bảo vệ đã tan biến, mọi động tĩnh căn nhà phát ra đều chấn động tới độ, hàng xóm bắt đầu bị đánh thức.

Lúc này đã ba giờ sáng tính từ lúc căn nhà bị đột kích. Peter cuối cùng cũng không cầm chân được, bị linh khí đánh trúng. Peter bị đẩy văng ra cả thước, rớt xuống đất, ôm l*иg ngực của mình, máu bị ứ đọng trong cổ họng khiến Peter chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu bên kia đang cười ha hả, rồi tiến vào căn nhà.

Peter ngay lập tức truyền thanh âm thầm cho các anh em trong đội của mình:

- Kế hoạch B, tiến hành ngay lập tức.

Sau khẩu lệnh ấy, Peter và các anh em của mình vận linh khí biến mất tăm.

Tên râu quai nón đã chạy xông vào căn biệt thự cùng đồng bọn nên không quan tâm đến việc Peter và đội của anh đã biến mất. Hắn xông vào phòng Uri.

Bà Jesse cùng Brian, và Uri đóng giả, đang cố thủ trong phòng. Ngay lúc cửa phòng nổ tung, tên râu quai nón vừa kịp liếc thấy bà Jesse cùng Brian, Uri giả thì họ đã vận linh khí biến mất. Tên râu quai nón chửi ầm lên:

- Chết tiệt! Há để cho bọn chúng dễ dàng chạy thoát như thế.

Ngay sau lời nói ấy, toàn bộ căn biệt thự đã chìm trong biển lửa. Lửa nổi lên từ phòng Uri làm trung tâm, nhanh chóng lan toàn bộ ra bên ngoài. Tên râu quai nón cùng đồng bọn định vận linh khí để biến khỏi nơi này nhưng không thể. Ngôi biệt thự này đã bị bà Jesse giăng bẫy khóa linh khí trước khi rời đi. Tên râu quai nón gầm lên:

- Trúng kế rồi, tất cả theo ta ra ngoài!

Vì không thể vận linh khí biến mất, nên toàn bộ thuộc hạ và tên cầm đầu có râu quai nón, bị lửa cháy xém đến thảm không thể tả. Khi đã chạy ra khỏi cổng, có thể vận linh khí lại thì cả đám nháy mắt đã biến mất.

Bà Jesse đã thành công giữ chân một phần thế lực đáng gờm ở lại giúp Uri và Brian tranh thủ thêm chút thời gian.

Sau khi tất cả các thế lực có linh khí rời đi, căn biệt thự đã bị bao vây bởi ngọn lửa hừng hực. Sự việc diễn ra quá nhanh, khi hàng xóm, cảnh sát cùng lính cứu hỏa bao vây nơi này thì căn biệt thự đã bị thiêu rụi thành đống tro tàn.

Những hàng xóm có mối quan hệ khăng khít với những chủ nhân ngôi nhà này thì đang chậm nước mắt thút thít. Có thể hay chăng toàn bộ các thành viên trong ngôi nhà này đã không kịp ra ngoài. Họ là hàng xóm sát bên mà không thể phát hiện tai nạn này sớm hơn.

Uri đã bị Brian đưa đi thật xa, không thể chứng kiến một màn long trời lở đất của nơi đã từng có một căn nhà ấm áp, xinh đẹp, chất chứa biết bao kỷ niệm của Uri cùng gia đình. Sau khi được Brian nắm tay lần lượt biến mất, rồi hiện ra ở những nơi khác nhau, chắc khoảng mười lần như vậy. Ước tính tầm nửa giờ, khi chân Uri đặt lên mặt đất ẩm ướt của một khu rừng rậm rạm nào đó trên Trái Đất, thì Brian ngừng lại. Brian dẫn Uri đi một lúc, vào một hang động, nhìn bề ngoài, không ai có thể biết, bên trong có nội thất không khác gì biệt thự là bao. Cái hang động này dường như đã được thiết kế sẵn như thế này từ rất lâu.

Lúc này, Uri mới có thời gian kéo Brian xuống để giải thích cho mình nghe mọi chuyện:

- Em nói xem, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao chúng ta phải tới đây? Em gây sự với ai có phải không? Em và ba mẹ giấu anh chuyện gì phải không? Hôm nay, em phải nói thật mọi thứ? Không phải anh không linh cảm chuyện gì đó khác thường đang xảy ra nhưng mọi người đã cố tình không muốn nói nên anh rất kiên nhẫn chờ đợi tới hôm nay. Nhưng bây giờ, anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn giả như không biết, không quan tâm được.

Uri nói một hơi dài, như đang trút ra sự oán giận vì cảm giác bị cho ra rìa trong chính ngôi nhà của mình. Trong khi đó, Brian lại nhìn anh hai mình cười tủm tỉm. Thỉnh thoảng, Uri tự hỏi nó lấy cái sự lạc quan, vô tư của nó ở đâu, ngay cả trong tình huống này vẫn còn có thể cười được.

Brian trả lời Uri:

- Anh trai, chuyện này trọng đại, đáng lẽ ra phải để ông nội nói cho anh nhưng chắc em sẽ phải làm thay ông chuyện này, coi bộ anh chờ không nổi nữa đâu!

- Anh vốn không phải con người, à không chỉ mình anh, cả nhà chúng ta đều không phải con người bình thường, không phải công dân của Trái Đất. Chúng ta là thần thú, là những sinh vật có linh khí tới từ hành tinh khác thuộc các thiên hà khác.

- Ba chúng ta có nguyên thân là rồng, mẹ là phượng hoàng, em là rồng như anh đã biết. Vì sao, mọi người giấu anh cũng vì tốt cho anh mà thôi.

- Còn nữa, em trai bảo bối của anh rất ngoan, không tự nhiên đi gây sự với kẻ khác đâu. Haha, lần này là anh chứ không phải em!

Uri nhìn Brian với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, cậu lại hỏi:

- Anh sao? Anh đã làm gì chứ? Nếu anh giống em và ba mẹ thì tại sao anh chẳng có tí linh khí nào, hơn nữa anh chưa từng thấy ba mẹ sử dụng linh khí. Câu chuyện của em rất khác so với những gì ba đã nói với anh.

Brian lúc này không thể nén cười nữa, mà trực tiếp ôm bụng cười, nó vừa cười vừa nói:

- Chà chà, ba nói em là rồng, người sẽ thừa kế ngai vàng rồi cai quản một hành tinh nào đó, nói em sẽ trở về đó cùng với ông nội hay sao. Ha ha, ba gạt anh đó. Ba chúng ta quả là có chức nghiệp của nhà văn. Ha ha!

- Người hiện đang cai quản không những một hành tinh nào đó, mà là thập diện thiên hà là ông nội chúng ta. Mọi thần thú gọi ông nội là Hà Chủ. Còn tương lai liệu anh có thừa kế được vị trí này hay không còn xem ở bản lĩnh của anh. Em thì chưa từng nghĩ tới vị trí gò bó đó bao giờ.

- Vì sao anh không có tí linh khí nào hả? Câu hỏi này là thú vị nhất nè! Bởi vì linh khí của anh đặc biệt quá, nó không thể kích hoạt như sinh vật bình thường, mà cần rất nhiều thời gian.

- Ngoài ra, anh còn…

Ngay lúc này, một tiếng nổ còn to hơn lúc nãy ở ngôi nhà gia đình Perry vang lên, khiến cho cả hang động cùng nội thất bên trong rung chuyển.

Sắc mặt Brian trầm xuống, nó lẩm bẩm trong miệng:

- Làm sao có thể, sao có thể…

Nhưng Brian đã không thể lẩm bẩm thêm được gì nữa. Một chuỗi các tia sáng phát ra từ cửa hang, đó là các dòng linh khí từ một nhóm người đứng lấp hết cửa hang bắn tới, nhắm thẳng vào Brian, khiến nó bật người, đập vào thành hang động, rơi xuống cái bộp. Sắc mặt Brian tái nhợt hơn bao giờ hết, nó chớp mắt nhìn Uri, định giơ lên một ngón tay để vận linh khí, nhưng cũng không thể nhúc nhích được.

Uri định chạy nhào tới đỡ Brian, nhưng có một sức mạnh nào đó đang phong toả Uri khiến cậu bị đóng băng tại chỗ, không cử động được. Nhóm người đứng từ cửa hang bước vào. Tên cầm đầu với gương mặt có một vết sẹo dài kéo từ bên má phải xuống cổ, ngước nhìn Uri một lượt từ đầu đến chân rồi cười lớn cùng đồng bọn, hắn nói với Uri:

- Mười bảy năm rồi, ta vẫn không ngừng tìm kiếm ngươi. Bây giờ chứng tỏ ngày ấy ta không sai, ta quả thật đã cảm nhận được các dòng linh khí mạnh mẽ từ trong người ngươi.

- Các ngươi ngửi thử xem, mùi hương này thật thơm và hấp dẫn, linh khí thật mạnh, dồi dào. Ngươi sẽ trở thành lễ vật tốt nhất của ta dâng cho chủ nhân. Ngài ấy sẽ càng trở nên mạnh và vĩ đại hơn.

Tên cầm đầu tiến gần Uri, đưa mũi ngửi ngửi cậu từ đỉnh đầu cho tới chóp mũi, khiến Uri cảm thấy kinh tởm, da gà toàn thân nổi lên khắp người. Cậu có cảm tưởng, hắn ta coi cậu như một món ăn ngon nào đấy. Trong khi gã này, toàn thân bụi bẩn, lấm lem, mùi hôi nồng nặc, có vẻ như đã lăn lộn ở đâu đó rất nhiều ngày.

Uri tức giận gầm lên:

- Các người là ai? Mau thả tôi ra?

Tên cầm đầu cười lớn tiếng, vết sẹo trên má hắn bị kéo nhăn nhúm theo. Hắn nhìn Uri rồi nhìn tới Brian, hắn dường như không quan tâm đến Uri nói gì, chỉ hét to, ra lệnh:

- Tụi bay, đưa nhóc này tới điểm tập kết như đã định, kẻo đêm dài lắm mộng, bọn chúng có thể đang đuổi tới đây.

Sau một cái phất tay của tên cầm đầu mặt sẹo, Uri, hắn ta, cùng đồng bọn của hắn biến mất, để lại Brian vẫn nằm đó, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt như chực đổ ào ạt ra. Brian tới lúc này vẫn không thể tin được, dường như có khe hở nào đó trong kế hoạch bảo vệ Uri bị rò rỉ ra ngoài.

Nhưng bằng cách nào, suốt mười bảy năm qua mọi thứ vẫn rất an toàn và suông sẻ. Cả nhà nó đã rất cẩn thận, cũng luôn kiểm tra định kỳ nơi trú ẩn khẩn cấp này, ngoài gia đình nó ra thì cũng chỉ có những người thân cận nhất của gia đình, những người hết sức trung thành. Nó không thể nghĩ tới việc ai trong số những người này phản bội gia đình nó. Hơn nữa, ông nội cũng không phải là kẻ tầm thường. Ông luôn cử một đội ngũ thần thú có linh khí mạnh mẽ theo sát gia đình nó, để hỗ trợ khi cần thiết. Thế mà chỉ còn ba ngày nữa thôi, Uri lại bị cướp đi trước mắt nó. Nó không ngừng sỉ vả bản thân, lồm cồm bò dậy trên tứ chi, cố gắng lết tới cái ghế sofa gần đó nhất để vận linh khí.

Khi chỉ còn vài bước chân nữa, Brian bỗng nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Nó giật mình quay lại thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bà Jesse chạy tới, theo sát gót bà là hai người nữa, thấy thảm cảnh của Brian, sắc mặt bà tối đen, dường như đã đoán được mọi chuyện. Uri đã bị bắt đi. Bà ngay lập tức dùng linh khí vẽ một ngôi sao màu đỏ, lại viết ra mấy chữ nữa, phất tay, mọi thứ bay đi, đến nơi cần đến. Tới lúc này, bà chỉ hy vọng chồng mình và ông nội tụi nhỏ sẽ kịp trở về trước khi mọi thứ quá muộn.