Khi chỉ còn năm phút nữa là tới nửa đêm, chiếc phi thuyền chở Uri, bà Jesse cùng các Chiến Thần đáp xuống một hành tinh xa xôi nọ. Hành tinh này dường như rất hoang vu, cây cối rậm rạp, không có dấu hiệu của người sống ở đó, nhưng là hành tinh trong chuỗi thiên hà mà Hà Chủ Felix cai quản. Do đó, nơi đây đã khá an toàn cho Uri.
Bà Jesse đặt Uri trên một tấm mềm mỏng phủ trên mặt đất. Gương mặt Uri vẫn nhợt nhạt nhưng hô hấp đã đều hơn. Suốt hành trình tới đây, bà Jesse liên tục rót linh khí cho Uri để hỗ trợ cậu chuyển hóa linh khí trong người. Uri nằm đấy, vẫn nhắm mắt, cơn đau đã thuyên giảm đi rất nhiều nhưng cậu vẫn không tỉnh dậy nổi.
Bà Jesse đưa tay áp lên trán Uri, lại đưa thêm một luồng linh khí màu đỏ sáng lấp lánh nữa truyền vào người cậu. Đồng thời, bà cũng thăm dò xem linh khí của Uri lúc này như thế nào rồi.
Bên cạnh bà Jesse là một cô gái trẻ tuổi, đang nhìn Uri chằm chằm, người này tên Anaya Porter. Cô cũng là một trong những Chiến Thần thân cận của gia đình Perry nhưng cô không theo sát gia đình Perry như Peter Taylor. Cô chủ yếu hỗ trợ Hà Chủ giải quyết các công việc quan trọng trên các dải thiên hà. Do đó, đây là lần đầu tiên Anaya gặp lại Uri kể từ cái ngày Uri vừa mới sinh ra. Anaya nói nhỏ với Peter, người cũng đang ngồi nhìn chằm chằm Uri:
- Thần thú có bốn dòng linh khí tinh khiết đây ư?
- Cậu ấy còn quá trẻ, có lẽ cần rèn luyện một thời gian nữa.
- Không ngờ lớn lên, cậu ấy lại đẹp như thế!
Peter cười mỉm với Anaya, rồi thì thầm:
- Cậu ấy rất đặc biệt, em biết rõ mà.
- Có lẽ thời gian rèn luyện sẽ ngắn hơn người khác gấp nhiều lần.
Mọi người vây quanh Uri thành một vòng, thời gian tiếp tục trôi qua. Còn bốn phút nữa, linh khí trong người Uri sẽ kích hoạt lần đầu tiên. Vì rất ít người chứng kiến điều này nên tất cả mọi người đều rất tò mò, không biết linh khí của Uri trông như thế nào, nguyên thân Uri sẽ ra sao.
Vì không ai biết liệu khi kích hoạt nguồn linh khí cường mạnh này có gây ra chấn động gì hay không. Bà Jesse lệnh cho tất cả mọi người lùi lại, cách xa Uri mười mét, bà tạo một lớp lưới linh khí màu đỏ, bảo vệ xung quanh mọi người.
Còn ba phút, hai phút, rồi một phút…Không gian trở nên hoàn toàn im lặng. Tất cả các ánh mắt vẫn tập trung vào Uri. Tít tít, chiếc đồng hồ điểm không giờ trên tay Peter chớp sáng.
Thời khắc sau mười bảy năm chờ đợi của tất cả mọi người rốt cuộc cũng đã tới.
Toàn thân Uri sáng rực, linh khí luân chuyển tuần hoàn, nhẹ nhàng như dòng suối. Lớp linh khí len lỏi từ trong ra ngoài, có màu xanh nước biển, sáng lấp lánh, bao bọc toàn thân Uri như một đám mây.
Thân thể Uri được linh khí đưa lên không trung tận năm mét. Mùi hương thơm ngát phát ra từ linh khí, tỏa rộng ra hàng chục dặm đường. Mùi hương quyến rũ, ngất ngây tới độ, khiến tất cả các bông hoa, cây cỏ đồng loạt nở rộ, nảy mầm. Tất cả mọi người mặc dù đã ở trong lớp linh khí bảo vệ của bà Jesse vẫn cảm nhận được một loại xúc cảm khỏ tả, giống như cả cơ thể lẫn tâm hồn được gội rửa qua một làn nước tinh khiết, dồi dào sức sống, thư thái, lâng lâng, bay bổng.
Mùi hương khiến tất cả mọi người bị mê hoặc, khiến họ cố gắng tiến tới gần Uri hơn để ngửi cho thỏa mãn, tựa như những chú bướm bị mật ong mê hoặc. Thật may, nhờ lớp linh khí mà bà Jesse đã tạo ra bao bọc tất cả bọn họ nên điều này đã không xảy ra. Ngay khi tiến tới chạm vào lớp linh khí bảo vệ, mọi người bị giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Sau một lúc, lớp linh khí màu xanh nước biển bao quanh Uri dần chuyển sang màu trắng, rồi màu tím, cuối cùng là màu đỏ giống như màu linh khí của bà Jesse.
Cơ thể Uri bắt đầu biến đổi, quá trình biến đổi quá nhanh tới độ tất cả mọi người không thể nhìn rõ. Họ chỉ biết sau một cái chớp mắt, Uri đã biến mất, thay vào đó là một con phượng hoàng đang xòe cánh bay lượn một vòng trên trời cao.
Con phượng hoàng này có màu lông hết sức đặc biệt. Đỉnh đầu có một chùm lông kéo dài màu đỏ, xen kẽ vàng cam. Toàn thân tính từ đầu kéo dài tới đuôi thì phủ màu xanh dương đậm, xen kẽ màu tím và vài sợi lông màu xanh cây. Hai cánh của nó thì có màu như chùm lông trên đỉnh đầu, riêng phần bụng lại là màu trắng xóa như tuyết.
Đôi mắt thì vẫn giữ lại màu nâu đặc trưng của Uri.
Mặc dù nhiều màu như thế nhưng màu sắc hòa quyện rất hài hòa, xinh đẹp, khác hẳn với các sinh vật nguyên thân là phượng hoàng mà mọi người ở đây từng gặp.
Bay lượn một vòng, con phượng hoàng lại đột nhiên biến mất. Thay vào đó là một sinh vật cũng có cánh khác. Đó là một con ngựa thần màu xanh nước biển, với đôi cánh của đại bàng, màu đen xen kẽ màu nâu, tầng lông màu xanh dương thì được đẩy ra lớp ngoài cùng của đôi cánh.
Con ngựa thần có cánh này trông thật dũng mãnh, oai hùng. Đôi mắt vẫn là màu nâu đặc trưng của Uri. Bay vài vòng thì ngựa thần đáp xuống đất. Chớp mắt lần nữa, ngựa thần biến mất. Thân ảnh Uri lại lần nữa xuất hiện. Uri đứng hướng mắt nhìn về phía mọi người. Cậu trông tràn đầy sức sống, không còn vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt khi nãy nữa.
Nguồn linh khí lưu chuyển đã chữa lành mọi vết thương trên người Uri mà tên Inmal đã gây ra. Uri mỉm cười chạy về phía bà Jesse đang đứng. Bà Jesse phất tay, lớp linh khí bảo vệ tan biến. Bà ôm chầm lấy Uri, nước mắt bà đã rơi lã chã thấm vào bả vai của Uri.
Uri vội an ủi bà Jesse:
- Con không sao rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.
Trong lúc hai mẹ con ôm nhau, cảm xúc vẫn còn dâng trào thì Anaya trầm ngâm, suy nghĩ thầm trong đầu. Cô nhớ rõ ràng ngày ấy, cô cảm nhận được nhóc con này có bốn dòng linh khí rất mạnh trong người nhưng sau khi Uri hóa nguyên thân lại chỉ hiện được có hai thần thú. Lẽ nào, cô đã phán đoán sai.
Peter gọi kẽ Anaya:
- Em đang nghĩ tại sao nguyên thân của cậu ấy chỉ có hai thần thú phải không?
Anaya hơi giật mình:
- Hả? À, đúng vậy, anh có dự đoán gì sao?
Peter trả lời:
- Em có để ý cậu ấy vẫn có bốn dòng linh khí với bốn màu khác nhau không?
- Có thể linh hồn cậu ấy bị tổn thương lúc Inmal tấn công nên hiện tại chưa đủ mạnh để biến hóa hai nguyên thân còn lại.
- Nhưng chỉ với hai nguyên thân hiện tại, đã đủ mạnh hơn rất nhiều so với những sinh vật cùng tuổi với cậu ấy rồi.
Anaya suy nghĩ một lúc liền gật gù, tán thành ý kiến của Peter. Cô chỉ hơi tiếc nuối vẫn chưa được nhìn thấy hai nguyên thân còn lại. Nhưng không sao, thời gian còn dài, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi ổn định tâm trạng, bà Jesse lau nước mắt. Bà buông Uri ra, liếc nhìn đứa con trai bà tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Bà đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Uri, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu. Mọi lo lắng, hoảng sợ trong suốt mấy ngày qua đã tan biến hết, không để lại một dấu tích.
Gương mặt Uri sáng ngời, tràn đầy sức sống. Với linh khí dồi dào trong cơ thể, Uri trông càng mạnh mẽ, tinh xảo, xinh đẹp hơn cả trước đây. Bỗng Uri giật mình. Cậu hối hả kể lại sự việc con Kim Sắc đang ở trong người Brian, mọi thứ mà Inmal đã nói trong lúc muốn đồng hóa linh khí của cậu. Nhưng bà Jesse chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói với Uri:
- Brian đã không sao rồi, ông nội con đã dẫn được con Kim Sắc ra ngoài.
- Brian đang nghỉ ngơi, nó đang chờ chúng ta trở về đó.
Cuối cùng, Uri cùng tất cả mọi người quay trở lại phi thuyền. Peter đứng điều khiển đội của mình cất cánh rời khỏi hành tinh, đi theo lộ trình đã được lên kế hoạch sẵn để trở về hành tinh Lighter, quê hương của dòng họ Perry, tòa lâu đài của Hà Chủ đương thời Felix Perry.
Đứng trên cao ngước nhìn xuống. Một mảng lớn khu rừng của hành tinh hoang vu nơi Uri vừa dời đi, dường như được lột xác. Hoa cỏ đâm chồi nảy nở, rừng cây xanh tốt, mất đi hoàn toàn vẻ âm u, tịch mịch khi nãy.
Phi thuyền đi qua một lộ tuyến phí mật nên rất an toàn, không có vật cản, cũng không bị ai truy đuổi nữa.
Uri ngồi ở khoang chính giữa phi thuyền, sát cửa kính. Cậu hết sức tò mò thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy các khối thiên thạch bay lượn lờ trước mắt. Xa xa là từng dãy thiên hà sáng chói, hình xoắn ốc, một số khác lại có hình elip, một số hình thấu kính, số khác lại vô định không biết nên so sánh với cấu trúc gì.
Khi còn ở Trái Đất, Uri đã từng rất thích những thứ liên quan đến khoa học vũ trụ. Cậu đọc rất nhiều sách, nhưng tất cả chỉ dừng lại qua sách báo, phim ảnh, chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ được tận mắt nhìn trực tiếp thế này.
Vũ trụ quả thật quá rộng lớn, Uri nghĩ tới lời Brian đã nói vài ngày trước rằng ông nội hiện đang cai quản tầm mười thiên hà, tính ra vẫn quá nhỏ bé so với vũ trụ này. Nhưng so với những hiểu biết của người Trái Đất thì nền văn minh của các sinh vật có linh khí, có vẻ như đã vượt xa nhiều so với con người nên mới có thể vươn tay đến nhiều thiên hà như vậy.
Bà Jesse đi tới gần Uri, đặt tay lên vai phải của Uri, cảm nhận làn hơi ấm áp của con trai, cùng Uri ngắm nhìn không gian vũ trụ:
- Con tò mò lắm phải không? Về việc chúng ta là ai? Vì sao phải chạy trốn tới Trái Đất?
Uri gật đầu, im lặng nghe mẹ cậu nói những vấn đề mà cậu đã tò mò từ lâu. Bà Jesse đưa bàn tay vỗ theo nhịp trên vai Uri, một thói quen bà hay làm trong lúc kể chuyện cho Uri khi còn bé:
- Lịch sử trải ra chắc cũng mấy tỉ tỉ năm vể trước, ta hay bất kỳ sinh vật có linh khí nào cũng không thể biết rõ là chúng ta đã tiến hóa như thế nào để có được linh khí trong người. Có lẽ, đó mãi mãi là bí mật lớn tới tận giờ chưa ai giải thích được. Đây là điểm khác biệt giữa chúng ta và con người.
- Linh khí là nguồn năng lượng đặc biệt, được tạo ra từ linh hồn. Linh khí mang nhiều sức mạnh huyền bí mà tới giờ chúng ta vẫn chưa khám phá hết.
- Lính khí càng mạnh, càng tinh khiết thì nguyên thân và cơ thể càng hùng mạnh và mang vẻ đẹp hơn những sinh vật khác.
- Tuy nhiên, sức mạnh linh hồn của mỗi thần thú khác biệt nên mới có chuyện một thần thú có thể sở hữu một dòng linh khí hay nhiều dòng linh khí. Trong trường hợp của con là bốn dòng linh khí.
Uri nhớ tới hôm trước cậu chỉ biến hình đươc hai nguyên thân, chưa kịp hỏi thì bà Jesse đã giải đáp thắc mắc mấu chốt của cậu:
- Tại sao con chỉ biến hình được hai nguyên thân đúng không?
Bà Jesse vuốt tóc con trai, nhớ lại cảnh tượng thê thảm của Uri khi bị tên Inmal độc ác kia hút đi linh khí, bà không khỏi xúc động chớp chớp mắt, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt trào ra.
- Tất cả là do tên Inmal kia, hắn ta đã vận linh khí ép linh khí của con ra ngoài, cho nên khiến linh hồn con bị tổn thương.
- Vì linh hồn bị tổn thương nên hiện tại con chỉ kích hoạt được hai dòng linh khí thôi, chờ con hồi phục thì có thể tiếp tục kích hoạt hai dòng linh khí còn lại.
- Trong suốt chiều dài lịch sử tỉ tỉ năm của sinh vật có linh khí, tính tới nay chỉ có năm trăm trường hợp linh hồn có hai dòng linh khí. Một trăm trường hợp có ba dòng linh khí, một trong số đó là ông nội con, có cả tên Inmal kia, còn sinh vật bốn dòng linh khí chỉ có vỏn vẹn ba người. Ba người này đã trở thành những thần thú vĩ đại nhất trong lịch sử. Khi nào trở về thiên hà Axel, con sẽ được học hỏi về họ nhiều hơn.
Uri há hốc miệng:
- Nói vậy con sẽ trở thành người thứ tư trong lịch sử tỉ tỉ năm hả?
- Thế làm sao ngày ấy, ba mẹ biết con có bốn dòng linh khí?
Bà Jesse mỉm cười rồi trả lời:
- Mỗi một sinh vật có linh khí khi sinh ra thì vỏ trứng sẽ có màu đặc trưng, biểu lộ ra bên ngoài.
Uri kinh ngạc:
- Nói vậy con được sinh ta dưới hình dạng một quả trứng hả, chứ không phải…?
Bà Jesse cười khúc khích:
- Đúng vậy, chúng ta không phải con người, chúng ta là thần thú hay có thể gọi là sinh vật có linh khí nên cách thức cũng sẽ khác.
Bà Jesse lại tiếp tục:
- Ví dụ trường hợp của ông nội con thì trứng có ba màu: tím, xanh nước biển và vàng. Màu tím hiện thân của rồng. Màu xanh nước biển hiện thân của thần mã. Màu vàng hiện thân của sư tử.
- Ban đầu ông con chỉ có thể kích hoạt được hai dòng linh khí là rồng và thần mã thôi. Linh khí sư tử mãi sau này ông con tu luyện mới kích hoạt được.
Uri tiếp tục hỏi:
- Nói như vậy, có nghĩa là không phải trứng cứ hiện được bao nhiêu màu sắc là đã có thể đánh thức được bấy nhiêu dòng linh khí đúng không ạ?
Bà Jesse:
- Đúng thế! Tuy nhiên, chúng ta có thể đánh giá cường độ của linh khí thông qua mức độ phân bố màu sắc trên trứng. Nếu màu nào nhiều thì chứng tỏ dòng linh khí đó là mạnh nhất trong cơ thể sinh vật.
- Thông thường, rất ít các sinh vật được sinh ra mà trứng lại có sự phân bố màu sắc đồng đều của các dòng linh khí.
- Chỉ khi các màu sắc có mật độ đồng đều thì linh khí sinh vật ấy mới ổn định và tinh khiết.
- Con không những có bốn dòng linh khí mà các dòng linh khí này lại có mật độ phân bố cực kỳ đồng đều. Do đó, linh khí của con rất tinh khiết, có nhiều chức năng đặc biệt hơn so với tất cả các sinh vật khác. Ví dụ như hương thơm ngào ngạt nè, có thể giải độc tố, có thể giúp các sinh vật khác củng cố, gia tăng sức mạnh linh khí.
Uri suy ngẫm một lúc, đến giờ cậu mới hiểu rõ ràng vì sao mình lại bị săn đuổi như thế. Vì sao cơ thể cậu đột nhiên tỏa mùi hương thơm ngát. Ban đầu, Uri tưởng mình bị ám mùi thơm của hoa cỏ trên hành tinh lúc nãy, hóa ra là phát ra từ chính cơ thể mình.
Bà Jesse lại tiếp tục hé mở các bí mật khiến Uri càng lúc càng tò mò về chính bản thân mình hơn:
- Sở dĩ những năm qua con hay bất kỳ ai đều không cảm nhận được mùi hương này, do ông nội con đã phong tỏa linh khí, chặn mùi hương tỏa ra ngoài. Việc này, giúp ngăn cản kẻ thù tìm ra con trước khi con có khả năng tự bảo vệ mình. Lớp phong tỏa này sẽ yếu dần khi linh hồn con trở nên mạnh hơn. Đó chính là lúc con đủ mười tám tuổi, linh hồn con sẽ phá vỡ mọi lớp phong tỏa, kích hoạt các dòng linh khí trong người, khiến nguyên thân chính thức bộc lộ ra ngoài.
- Thật đáng tiếc, linh hồn con chưa kịp làm điều đó thì tên Inmal kia đã dùng linh khí của hắn phá bỏ phong tỏa của ông nội con tạo ra, ép và hút linh khí của con ra ngoài, khiến linh hồn con bị tổn thương nên con chỉ có thể kích hoạt hai dòng linh khí.
Uri bắt đầu có cảm giác, mình là một bình nước hoa di động, đi tới đâu, hương thơm tỏa ra tới đó. Uri còn chưa xuất hiện tại nơi đó thì người khác chỉ cần ngửi hương thơm đặc trưng này là đã đoán ra được cậu đang đi tới. Như vậy, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao, nhất là những lúc cần chạy thoát khỏi kẻ thù.
Thấy Uri lại trầm ngâm, bà Jesse lại tiếp tục câu chuyện:
- Con đừng lo về mùi hương, với sức mạnh linh hồn của con, con có thể khống chế mùi hương ấy, đóng nó lại hay mở nó ra hay thậm chí khống chế khoảng cách tỏa hương đều được cả.
- Mẹ còn đang ganh tị đây, nếu linh khí của mẹ có mùi thơm đủ mạnh, chắc mẹ không cần xài tới nước hoa đâu.
Nghe xong câu này, Uri liền bật cười:
- Ha ha, đúng rồi ha mẹ! Vậy tính ra con được lợi lớn rồi.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Uri lúc này, bà Jesse cũng vui lây, bật cười lớn tiếng theo. Bà lại tiếp tục nói:
- Nói về nền văn minh của thần thú, phải nhắc tới ngài Prince Fox, một trong ba thần thú có bốn dòng linh khí năm xưa.
- Ngài Prince Fox trong lúc đi du lịch vòng quanh các dải thiên hà, đã phát hiện một dải thiên hà kỳ lạ. Dải thiên hà nhỏ bé chỉ có 200-400 tỷ ngôi sao, nơi đây không có bất cứ thứ gì chứa linh khí có thể hỗ trợ cho cuộc sống của các thần thú. Tuy nhiên, trên một hành tinh nhỏ bé trong dải thiên hà đó, lại có một sinh vật đặt biệt tên là “con người”. Nền văn minh của con người không dựa trên linh khí, mà dựa vào cái được gọi là “khoa học kỹ thuật”.
- Ngài Prince Fox tò mò, quyết định ở lại hành tinh nọ một thời gian, quan sát cách thức điều hành cũng như cai quản trật tự của hành tinh này. Ngài Prince Fox phải thừa nhận mặc dù con người rất yếu ớt, nhưng lại rất thông minh, không dựa vào linh khí mà có thể phát triển một nền văn minh vượt bậc. Thật sự đáng học hỏi.
- Sau một thời gian tìm tòi, ngài ấy tổng hợp, cô đọng lại những tinh hoa trong xã hội con người, dùng linh khí sao chép và ghi nhớ lại, đem về áp dụng một phần cho việc điều hành các thiên hà của chúng ta.
- Ngài ấy là người tiên phong biến hóa nguyên thân thành dáng vóc con người, đánh dấu một cột mốc lịch sử mới của thần thú. Dáng vóc con người rất ưa nhìn, dễ dàng được các thần thú chấp nhận. Sau một thời gian dài tiến hóa, thần thú đã có khả năng biến hóa thành thân ảnh con người ngay từ khi mới ra khỏi trứng.
Uri giờ đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện:
- Không ngờ lịch sử thần thú chúng ta lại có quan hệ chặt chẽ với con người như vậy. Nói như thế, hành tinh đó có phải là Trái Đất đúng không mẹ?
Bà Jesse:
- Đúng vậy! Là nơi con đã sống từ nhỏ. Vì Trái Đất không có linh khí nên các thần thú sẽ không hề để tâm tới, che được tai mắt của kẻ thù.
Cửa khoang chính giữa của phi thuyền vang lên tiếng gõ cửa nhẹ, giọng nói của Anaya vang lên:
- Phu nhân, thức ăn đã được chuẩn bị xong, mời phu nhân cùng cậu chủ dùng bữa ạ!
Bà Jesse tạm ngưng câu chuyện, dẫn con trai xuống khoang thuyền dưới đuôi tàu.
Tới giờ Uri mới để ý cấu trúc của phi thuyền. Phi thuyền được làm bằng kim loại gì đó màu xám đen, sờ vào rất mát. Ánh sáng toàn bộ trong tất cả các khoang được chiếu sáng bằng một loại đá đặc biệt, hình ovan được áp thẳng vào khoang thuyền.
Điều đặc biệt là, ánh sáng của loại đá này sẽ tự động tắt mở khi có người tới, giống như đèn tự cảm ứng ở Trái Đất vậy. Khoang ở đuôi thuyền có một cái bàn chữ nhật, đủ cho hai mươi người, chất liệu giống như đá cẩm thạch màu trắng. Ghế tựa khá giống kiểu dáng ở Trái Đất, riêng ở tay cầm cũng được khảm đá trắng.
Trải qua nhiều ngày bị săn đuổi, bị tra tấn rồi như được hồi sinh lần nữa, Uri cảm thấy lúc này mình có thể nuốt được cả một mâm đầy thức ăn. Uri cùng bà Jesse ngồi ở một góc bàn. Bà Jessee cũng không ngại gọi tất cả các Chiến Thần ngồi cùng, trừ những người đang điều khiển con tàu và trực ca sẽ ăn sau.
Anaya vỗ tay ba cái, có ba phục vụ với tạp dề màu xanh cây lần lượt bước tới, phẩy tay phát linh khí, đẩy các dĩa thức ăn bay lên rồi nhẹ nhàng đáp trên bàn. Bàn ăn cũng có đĩa, muỗm, nĩa rồi dao y như người Trái Đất. Uri thầm nghĩ, ngài Prince Fox chắc hẳn rất thích nền văn hóa con người nên đã đưa hầu như toàn bộ mọi thứ vào trong sinh hoạt hằng ngày của thần thú.
Trước khi ăn, bà Jesse dành mấy lời đặc biệt trân trọng để cám ơn tất cả các Chiến Thần của mình, những người đã liều mạng tới cứu con trai bà. Các Chiến Thần trên bàn ăn với nhiều gương mặt rất xa lạ mà Uri chưa từng gặp mặt bao giờ, lại đang mỉm cười thật tươi với cậu. Peter lên tiếng:
- Phu nhân, đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi, cũng là vinh dự của chúng tôi khi được tham gia vào nhiệm vụ giải cứu cậu chủ.
Mọi người khách sáo mấy câu nữa rồi tất cả lao vào bàn ăn.
Bàn ăn đủ các loại thức ăn kỳ lạ mà Uri chưa từng ăn trước đây. Uri dành ít phút nhìn một lượt hết món này đến món nọ, dùng nĩa xén mỗi thứ một tí. Các loại rau có hình dạng rất khác với đủ các loại màu sắc, không phải phần lớn đều là màu xanh lá như ở Trái Đất. Uri đặt biệt để ý một loại rau mà lá của nó trông như những ngôi sao năm cánh màu vàng, ăn vào lại ngọt và rất thơm. Thịt cũng thế, nhiều màu, nhiều loại và được chế biến tinh xảo.
Thật may mắn là hương vị có phần giống ở Trái Đất, thậm chí còn ngon hơn. Uri hăm hở thưởng thức mỗi loại một chút. Nhưng khi cậu ngẩng mặt lên thì thấy mọi người đang tủm tỉm cười mình. Peter ngồi kế bên nói:
- Mọi người đừng nhìn cậu chủ như thế, cậu ấy sẽ ngại đó.
- Em cứ tự nhiên dùng bữa như cách thường ngày ở Trái Đất đi, không sao cả đâu.
Uri còn chưa kịp hiểu ra tại sao thì lập tức thức ăn trên bàn, từng món theo định lượng khác nhau tự động bay lên rồi rơi vào nĩa của mọi người trên bàn.
Anaya nói với Uri:
- Uri, mọi người ở đây thường dùng linh khí để lấy thức ăn.
- Em sẽ sớm quen thôi, khi nào về tới hành tinh Lighter, em sẽ được học mọi thứ.
Bà Jesse nói:
- Phải đó con trai!
- Khi trở về dải thiên hà Axel, hành tinh Lighter, con sẽ được chọn vào một học viện nào đấy tùy theo sức mạnh linh khí của con.
Anaya nói:
- Một trong những trường nổi tiếng nhất ở hành tinh Lighter là học viện Great Star.
- Học viện có nhiều chuyên ngành. Trong đó, ngành quản trị Thiên Hà là ngành mang tính biểu tượng của quyền lực, cũng là ngành mang tính cạnh tranh khốc liệt nhất.
- Các học viên tốt nghiệp từ ngành này, đa phần sẽ tham gia vào các vị trí quan trọng trong chính quyền của Hà Chủ. Từ đó, khả năng tranh cử vị trí Hà Chủ kế nhiệm sẽ gần hơn.
- Yêu cầu bắt buộc để đăng ký được ngành này là các học viên phải có hai dòng linh khí trở lên nên em có thể quan sát thấy các học viên trong ngành quản trị Thiên Hà đa phần đến từ các gia đình dòng tộc lớn, thừa kế sẵn dòng máu thần thú giàu sức mạnh.
- Tuy nhiên vẫn cho những trường hợp ngoại lệ!
Anaya bỗng liếc mắt nhìn Peter cười nhẹ.
Bà Jesse nói:
- Peter là một trong những trường hợp ấy, mặc dù anh ấy không xuất thân từ dòng tộc lớn nhưng linh khí thì không hề thua kém ai.
Peter cũng mỉm cười, nói tiếp:
- Học viện Great Star không giống như ở Trái Đất. Nơi đây dựa vào năng lực linh khí của thần thú để tuyển học viên.
- Đặc biệt không phân biệt tuổi tác, chỉ cần linh khí đủ mạnh, đáp ứng các tiêu chuẩn của học viện thì sẽ được vào học. Do đó, em đừng thấy lạ nếu trong lớp có đủ các thần thú ở các lứa tuổi khác nhau nhé.
Uri vừa ăn, vừa nghe mọi người nói. Thực ra, cậu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cậu quá đói trong khi hương vị thức ăn quá hấp dẫn, khiến cậu không thể ngừng ăn.
Nước uống trên bàn màu vàng, cũng có lớp sủi bọt ở trên, thoạt nhìn Uri nghĩ đó có thể là một loại bia giống trên Trái Đất. Nhưng khi Uri hớp vài hớp thì cảm giác nóng rực lại lâng lâng khó tả như uống cả chai rượu mạnh vậy.
Tuy thế, chỉ vài phút sau, cảm giác này biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh thư thái như đứng trên bãi biển mà có luồng gió mát rượi thổi qua.
Một trong những Chiến Thần ngồi kế Peter thì lại rất hứng thú khi quan sát biểu hiện trên gương mặt Uri sau khi uống thứ nước giống bia trên bàn. Người này có mái tóc màu tím, phần trước cắt ngắn gọn gàng, phần sau thì cột thành một cái đuôi sam ngắn trông rất cá tính. Thần Thú này tên Teddy Lane:
- Cậu chủ, sảng khoái chứ?
- Đây là nước ép từ cây cọ Salara, rất giàu linh khí.
- Tác dụng hỗ trợ tăng cường sức mạnh linh khí, một thức uống ngon và bổ trợ rất tốt cho thần thú.
- Tuy nhiên, cậu chủ không nên uống nhiều hơn mười cốc một ngày nếu không có thể bị say linh khí, ngủ liên tục trong nhiều ngày đấy. Ha ha.
Uri mặc dù rất thích thưởng thức loại thức uống mới mẻ này nhưng nghe thấy Teddy nói thế, cậu đành phải tự kiềm chế mình lại.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thật ấm cúng, mới lạ. Uri có cảm giác mặc dù địa vị của dòng tộc Perry khá cao nhưng giữa mẹ cậu và các thần thú cư xử với nhau rất thân mật, không có cảm giác của người ở địa vị trên cao nhìn xuống người bên dưới. Do đó, Uri cảm thấy khá thoải mái, không có áp lực hay ngượng ngùng khi bị gọi là cậu chủ.
Sau khi ăn xong, ba người phục vụ khi nãy tiến hành dọn dẹp cả một bàn ăn trong nháy mắt. Thức ăn còn thừa được linh khí đẩy bay lên, gom lại một chỗ rồi rơi vào trong một cái túi màu đỏ có chất liệu giống plastic. Bát, đĩa, muỗm, dao, nĩa thì được xếp loại theo thứ tự rồi bay vào trong khoang nhà bếp. Mọi thứ diễn ra chắc chỉ vỏn vẹn trong năm mười phút.
Bà Jesse đưa Uri đến một khoang khác trên phi thuyền. Nơi này, có tổng cộng mười buồng nhỏ. Mỗi buồng có cửa bằng kính mờ có thể đẩy ra vô dễ dàng. Sau lớp kính là một chiếc giường có chăn đệm màu trắng, rất êm ái. Uri có cảm giác cấu trúc không khác những chiếc xe giường nằm trên Trái Đất là mấy. Lớp đá chiếu sáng trong khoang này có màu vàng nhẹ, ánh sáng rất dịu dàng như đèn ngủ, có vẻ được thiết kế dành riêng cho khoang này.
Uri lựa lấy một cái buồng nhỏ trong góc, leo lên, kéo chăn, nhắm mắt. Cơn buồn ngủ kéo tới ngay lập tức. Sau những ngày bị rượt đuổi, đây là giấc ngủ đầu tiên của Uri. Uri không mơ màng gì mà ngủ thẳng một giấc dài cho tới khi phi thuyền đáp xuống hành tinh Lighter, quê hương của dòng tộc Perry.