Lúc vừa bước vào trong, Chúc Dao đối diện với một phòng đầy người, bước chân hơi chần chờ.
Chủ yếu là do trong phòng ngay cả một người cậu cũng không quen biết.
Chúc Dao là nhân viên mới trong tổ xuyên nhanh tới sắm vai bia đỡ đạn, đây là lần đầu tiên cậu tiến vào thế giới xuyên sách.
Trước khi tiến vào thế giới này, Chúc Dao đã gấp gáp xem cốt truyện qua một lần rồi. Đây là một quyển tiểu thuyết theo đuổi vợ trong cảnh tu la tràng điển hình. Mở đầu, công chính, Phùng Cảnh Viêm đối với bạch nguyệt quang yêu mà không có được, đối xử với thụ chính là Tạ Lưu Vân ở bên cạnh mình qua rất nhiều năm mà làm như không thấy.
Chờ đến khi Tạ Lưu Vân nản chí chuẩn bị muốn rời đi, Phùng Cảnh Viêm mới giống như đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc mà sực tỉnh lại, nhận ra hóa ra mình đã yêu đối phương từ lâu.
Còn bạch nguyệt quang trước đó cũng bị lột trần bộ mặt thật là hắc nguyệt quang, vốn chỉ tính lợi dụng Phùng Cảnh Viêm mà thôi. Thậm chí sau khi nhận thấy tình cảm của đối phương dao động, hắc nguyệt quang không tiếc dùng hết mọi thủ đoạn để vu oan hãm hại Tạ Lưu Vân, chỉ vì những tài nguyên trong tay Phùng Cảnh Viêm. Cuối cùng chân tướng bại lộ, bạch nguyệt quang cũng bị trả thù rồi chết trong buồn tủi.
Hệ thống phân phối thân phận cho Chúc Dao trong thế giới này là hắc nguyệt quang.
Bây giờ, Chúc Dao có mặt ở đây có mục đích củng cố tình tiết đầu tiên khiến tình cảm của Phùng Cảnh Viêm dành cho cậu bị lung lay.
Nhưng mà, hiện tại cậu không quen biết mấy người này làm sao đi theo cốt truyện đây?
Cũng may là tình huống này không kéo dài quá lâu.
Chúc Dao vừa bước lên trước vừa vội vàng đánh giá những người có mặt ở đây. Lúc ánh mắt lướt qua người ngồi kế cô gái rót rượu trên sô pha, hệ thống kịp thời phát huy tác dụng: [Nhân vật bia đỡ đạn, Lâm Vân Trạch].
Lâm Vân Trạch, đàn em của công chính kiêm bạn thân chuyên che chở thụ chính, là người không ưa người có bản tính đĩ điếm trà xanh của nguyên chủ trước khi Chúc Dao xuyên qua.
Cho dù Lâm Vân Trạch không dành sắc mặt tốt cho cậu, nhưng Chúc Dao học theo bản chất đĩ điếm trà xanh của nguyên chủ nên vẫn lễ phép mỉm cười với đối phương thay cho lời chào hỏi.
Sau đó, ánh mắt cậu lia về phía người đang ngồi ở trên ghế sô pha trung tâm. Trong phòng bao lờ mờ, người này là kẻ duy nhất đối diện với TV, cũng một mình chiếm cứ hơn nửa vị trí ngồi trên sô pha, bắt mắt tới mức có muốn làm người ta muốn không chú ý tới cũng khó.
Hệ thống nhanh chóng nhắc nhở: [Công chính, Phùng Cảnh Viêm.]
Mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện!
Dựa theo cốt truyện gốc, lúc này tình cảm của Phùng Cảnh Viêm dành cho nguyên chủ đã dao động cũng bởi vì bỏ ra quá lâu nhưng lại không nhận được gì. Đặc biệt dưới sự xúi giục của đám người Lâm Vân Trạch, anh mới phát hiện ra kế hoạch dùng tài nguyên để ép nguyên chủ lại thành công, thái độ của đối phương đối với anh đã tích cực chủ động hơn so với trước.
Chuyện này làm cho Phùng Cảnh Viêm hoài nghi về mình và nguyên chủ, anh ngờ vực bản tính của nguyên chủ cũng không giống như mình đã thấy và cũng không phải là dáng vẻ mà mình thích.
Đương nhiên là sợi dây tình yêu của Phùng Cảnh Viêm chỉ lung lay ngắn thôi, sự xuất hiện của nguyên chủ đã nhanh chóng giúp nó cân bằng lại. Tuy nhiên, bởi vì nguyên chủ có biểu hiện trà xanh, cũng bởi vậy nên mấy ngày sau sự nghi ngờ của Phùng Cảnh Viêm về những dấu vết để lại tăng lên.
Chúc Dao nhanh chóng gọi đối phương một tiếng: “Anh Phùng.”
Quả nhiên, một tiếng gọi của câu vừa cất lên thôi, ánh mắt sắc bén của Phùng Cảnh Viêm đã trở nên nhu hòa hơn một chút. Người đàn ông thả lỏng cơ thể, sau đó dựa lưng vào trên sô pha, nhìn đối phương: “Tiểu Dao, sao em lại tới đây?”
Chúc Dao tránh nặng tìm nhẹ, hỏi ngược lại: “Trước khi tới, em có gửi tin nhắn cho anh Phùng, anh Phùng không nhìn thấy tin nhắn sao?”