Vạn Người Mê U Buồn

Thế giới 1: Ảnh đế hắc nguyệt quang - Chương 5

Chàng trai trẻ ngồi xuống bên cạnh anh, khoảng cách giữa hai người cũng khá gần. Bọn họ ít khi tiếp xúc gần gũi như vậy, ánh sáng từ TV chiếu rọi khuôn mặt của đối phương trong đáy mắt người đối diện. Cặp mắt long lanh như một ao nước xuân gợn sóng tình dập dìu, con ngươi tròn xoe đen láy phản chiếu lại ảnh ngược của chính mình như thỏa mãn cả mắt lẫn tâm của anh.

Rõ ràng đã biết đây đều là biểu hiện giả dối, cũng biết rõ đối phương đang tránh nặng tìm nhẹ, biết rõ nốt vì sao đối phương lại đến đây, nhưng đến khi trông thấy đôi mắt mà bản thân mê muội, cơn lửa giận trong lòng Phùng Cảnh Viêm vốn đã bùng cháy nhưng lại không cháy nổi nữa.

Anh ép mình không được nhìn đối phương nữa, nhưng nói đi nói lại vẫn giống y như câu chống chế lúc nãy của Chúc Dao: “Vừa nãy, di động không có thông báo, anh không có thấy tin nhắn.”

Được đó! Tên này trực tiếp trợn mắt nói dối! Nãy giờ, cái người cứ ngồi yên không chịu động đậy nhìn chằm chằm vào màn hình di động hoài không biết là ai vậy đó!

Trong lòng mọi người đang xem kịch đều âm thầm thán phục, Lâm Vân Trạch nghe đến đó càng muốn nghiến răng nghiến lợi. Anh ta định đứng ra trực tiếp vạch trần sự lảng tránh của Chúc Dao nhưng không biết vì sao khi vừa nghĩ đến cặp mắt cong cong lúc nãy mình nhìn thấy, miệng anh ta lại ngậm chặt giống như bị dán keo 502 vậy đó, anh ta có muốn mở miệng như thế nào cũng không được.

Chúc Dao không biết đám người xung quanh nghĩ như thế nào, cậu chỉ cảm thấy nhiệm vụ này có vẻ không hề khó như trong tưởng tượng. Quả nhiên như trong cốt truyện, lần này tình cảm của công chính dành cho hắc nguyệt quang dao động rất ngắn!

Bởi vậy, cậu không ngừng cố gắng, to gan khiến hương trà bay xa bay cao: “Không phải là vậy đâu. Em biết anh Phùng đang giận em, đã vài ngày rồi anh chưa trả lời tin nhắn của em nữa.”

Nghe thấy vậy, cơ thể Phùng Cảnh Viêm liền căng thẳng.

Chúc Dao tiếp tục giả bộ vô tội: “Vì sao anh Phùng lại nổi giận ạ? Là bởi vì em tham gia bộ phim [Tụng Kim Âu] sao? Em biết đó là bộ phim đạo diễn Vệ chuẩn bị làm, anh Phùng không phải đạo diễn, nhưng anh Phùng không phải là nhà làm phim sao? Em thật sự rất muốn đóng phim cổ trang, trước kia em cũng có nói qua với anh Phùng rồi mà, em còn chưa từng được đóng phim cổ trang nữa…”

Mấy lời này càng nói đến cuối, âm lượng lại càng hạ thấp, nhưng từng câu từng chữ vẫn truyền tới tai mấy người ngồi đây.

Chuyện này, ngay cả người vốn đã nhận định Chúc Dao là một thằng điếm trà xanh như Lâm Vân Trạch cũng nhịn không được mà thay cậu cảm thấy tủi thân ghê gớm. Đúng vậy, cho dù anh Phùng không phải là đạo diễn thì đã sao? Cậu chỉ muốn đóng bộ phim cổ trang thôi mà, tại sao lại không thỏa mãn cậu cơ chứ? Lúc trước, anh Phùng đã vì cậu mà sản xuất mấy bộ phim điện ảnh rất chỉn chu, chẳng lẽ còn thiếu một bộ phim cổ trang này hay sao?

Như vậy xem ra, biểu hiện tích cực chủ động lúc trước của Chúc Dao về tình về lý cũng có thể tha thứ.

Chúc Dao cảm thấy kỹ thuật diễn của mình cũng không tệ lắm. Cậu âm thầm nghĩ mấy lời này bao che này cũng đủ vụng về rồi nhỉ? Sau này khi chân tướng đã bại lộ, ai đó có nhớ lại cảnh tượng này sẽ nhịn không được mà sẽ hét to thì ra kết quả này đã có manh mối từ lâu rồi?

Ngồi cạnh người ta rồi nói xong những lời này, một đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, hàng lông mi dài cụp xuống, cậu không dám ngước mắt nhìn người đối diện giống như là đã chịu sự tủi hờn tàn nhẫn.

Phùng Cảnh Viêm lập tức xoay người lại, thử duỗi tay bao lấy bàn tay búp măng kia, dịu giọng an ủi: “Anh biết em muốn đóng phim cổ trang, nhưng cho tới tận bây giờ anh vẫn còn chưa viết ra được kịch bản phù hợp với em, em chờ thêm một chút…”

Anh biết Tiểu Dao vẫn luôn muốn đóng đa dạng thể loại phim và diễn đủ loại nhân vật khác nhau, trong đó bao gồm cả phim cổ trang.

Nhưng mà anh không thể, ít nhất hiện tại còn chưa thể…