Mọi người đều có thể nhận ra thái độ của Phùng Cảnh Viêm đã thay đổi, Lâm Vân Trạch cũng không ngoại lệ.
Tất nhiên là lá gan của anh ta cũng to hơn.
Dù biết Chúc Dao có thể vào đây bất cứ lúc nào, anh ta vẫn lầu bầu như nãy giờ: “Rốt cuộc là Chúc Dao này có chỗ nào tốt? Anh Phùng thật sự bị mỡ heo che mắt rồi, một chàng trai tốt như Tiểu Vân lại không cần, mà cứ bám theo cái thằng không ra gì như Chúc Dao để chuốc cái cực cái khổ vào người.”
“Ngược lại, em muốn nhìn thử xem rốt cuộc là cậu ta có bản lĩnh gì mà lại có thể mê hoặc anh Phùng thành ra như vậy!”
m cuối vừa mới thốt ra, cửa phòng bao “Cạch” một tiếng rồi được mở ra.
Đúng lúc TV đang đổi sang bài khác, khúc nhạc dạo của bài tiếp theo rất nhỏ, còn âm lượng của Lâm Vân Trạch lúc nói ra mấy câu này lại hoàn toàn không hề hạ giọng nên có thể nói là từng câu từng chữ lọt vào tai những người ở đây cực kỳ rõ ràng.
Người mới tiến vào phòng trừ phi bị điếc, nếu không thì không thể nào không nghe thấy được.
Lâm Vân Trạch lập tức hơi xấu hổ.
Mình đi nói xấu sau lưng người ta lại bị người ta nghe thấy là chuyện xấu hổ cỡ nào. Tuy rằng ngày thường anh ta hay làm theo ý mình, nhưng anh ta cũng cảm thấy hành vi này không tốt lắm. Anh ta quay đầu lại nhìn sắc mặt Phùng Cảnh Viêm, thấy đối phương hình như không nghe thấy lời mình nói. Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cánh cửa phòng, ngay cả l*иg ngực đang phập phồng cũng tăng nhanh biên độ.
Giống như là bị hạ thấp vậy.
Lâm Vân Trạch còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bỗng nhiên anh ta cảm thấy phòng bao quá yên tĩnh.
Lúc trước, cũng chỉ có âm thanh nói chuyện của anh ta là lớn nhất, cũng không đồng nghĩa với việc người khác không nói chuyện. Những người khác nếu không phải nhỏ giọng phụ họa với anh ta thì chính là châu đầu ghé tai với nhau, dù có lúc không nói gì thì vẫn sẽ có tiếng cụng ly hay tiếng vải dệt ma sát vào nhau.
Còn hiện tại, những âm thanh đó giống như đều đã biến mất cả rồi. Ngay cả cô phục vụ ngồi bên cạnh rót rượu cho anh ta cũng dừng hành động của mình, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, thậm chí là Lâm Vân Trạch vỗ đối phương một cái mà cô ta cũng chưa phát hiện ra.
Anh ta hơi bực bội ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh mắt dừng lại trên thân người vừa mới tiến vào phòng.
Một chàng trai trẻ mặc một bộ vest rất bình thường càng làm tăng thêm vóc người cao lớn đĩnh bạt, eo thon chân dài của người mặc. Dưới ánh đèn mờ của phòng bao, chỉ có thể nhìn thấy tóc mái mềm mại rũ che khuất vành tai, làn da căng bóng thay đổi đủ màu sắc dưới ánh sáng phản chiếu từ màn hình LCD đang hoạt động.
Một đôi mắt nửa sáng nửa tối bị hắt sáng từ màn hình TV tựa như một cái hồ chứa đầy nước xuân cứ dập dềnh gợn sóng. Lúc nhìn về phía anh ta, nó cong cong, quả thực giống như trăng non chiếu rọi đáy lòng anh ta, tiếp theo nó phản chiếu ảnh ngược của chính mình dẫn dắt vào giấc mộng huyền ảo.
Chỉ tiếc là ánh trăng non kia chỉ chiếu rọi anh ta trong một cái chớp mắt, sau đó nó lại hướng tới người đang ngồi trên chiếc sô pha trung tâm.
Một tiếng gọi trong trẻo vang lên ở bên tai mọi người, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, dịu dàng đến nỗi vang tới cõi lòng của người đang nghe: “Anh Phùng.”
Trong lòng Lâm Vân Trạch càng bực bội hơn.
Trong đầu anh ta bỗng nảy ra một ý tưởng làm bản thân không thể tưởng tượng ra được:
Trước giờ, Phùng Cảnh Viêm vẫn luôn không chịu dẫn theo Chúc Dao để cho bọn họ gặp mặt, không phải là bởi vì anh sợ bọn họ ngấp nghé cậu đó chứ!