Mộ Thiên Tinh thực sự rất hâm mộ, mặc kệ là Thẩm Dịch hay vẫn là Thẩm Nhĩ, nếu họ bồi dưỡng ra biến dị thẻ bài cùng loại như Độc Mỹ Nhân, chắc cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hắn đi?
Trừ bỏ thưởng thức tán thành năng lực của Thẩm Dịch, hắn sở dĩ nỗ lực như vậy, chẳng phải là do hắn muốn có mối quan hệ không rời bỏ hay sao?
“Bảo cậu cầm thì cầm đi, lại không lấy tôi lại đổi ý bây giờ!”
Nhìn Mộ Thiên Tinh nói như thế nào cũng không chịu tiếp nhận thẻ bài, Thẩm Dịch vốn đang thịt đau lại xem hắn không vừa mắt.
“Không được không được, tôi sao dám để cậu tiêu pha chứ!”
Mộ Thiên Tinh nhìn trong mắt Thẩm Dịch không tha, càng không muốn nhận.
Nhìn hai người từ chối đi từ chối lại, Thẩm Nhĩ nói ra tính toán ban đầu của chính mình: “Nếu như vậy, hai anh một một cái là được rồi, bạn tốt thì ôm một cái, sau đó liền không tức giận nữa.”
“Mau lấy đi!”
“Tôi nhận vậy!”
Hai người lập tức giật mình, nhanh chóng kết thúc trận kéo đẩy này.
Thẩm Nhĩ chớp chớp mắt, nhìn rõ hai người đã giảng hòa lại như kiểu tránh nhau không kịp, bé cảm thấy chính mình không hiểu mạch não của hai ca ca.
Mộ Thiên Tinh ngồi xổm xuống, ánh mắt nhu hòa, sờ sờ Thẩm Nhĩ đang không hiểu hoàn cảnh gì, ngẩng đầu nói với Thẩm Dịch: “Kết quả trận đấu Danh Bài không thể sửa đổi, tiếp theo chúng ta cùng nhau huấn luyện bồi dưỡng một chút ăn ý, cũng không thể làm Nhĩ Nhĩ của chúng ta bị thương nha!”
“Chuyện này còn để cậu nói hả?”
Ánh mắt Thẩm Dịch hiện lên một tia sát khí.
Mộ Thiên Tinh hỏi: “Lật xem danh sách kẻ thù của cậu, cậu cảm thấy ai là người báo danh cho Nhĩ Nhĩ?”
Việc bị báo danh này rất ít, nhưng không đại biểu không có.
Bởi vì phần lớn Tài Nguyên Tinh đều bị nắm trong tay quốc gia, Thẻ Bài Sư trừ phi có cống hiến to lớn, nếu không sẽ có ít rất ít người được cho phép tiến vào Tài Nguyên Tinh.
Sở dĩ tư cách cư trú Thu Thủy Tinh cực kỳ trân quý, chính là vì Thẻ Bài Sư ở Thu Thủy Tinh mỗi năm đều có một đến hai lần cơ hội tiến vào Tài Nguyên Tinh.
Chuyện này ở bên ngoài xem nghĩ là nhắm vào Thẩm Nhĩ, kỳ thật trên thực tế, sau lưng vẫn là muốn dùng cơ hội này trừ bỏ Thẩm Dịch – cái người kẻ địch mạnh này.
Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.
“Tôi làm gì có kẻ thù?” Thẩm Dịch không thể hiểu được.
“Xem ra, cậu nhận thức về bản thân có chút vấn đề.”
Mộ Thiên Tinh trầm mặc chớp mắt một cái, đột nhiên lý giải bên ngoài vì cái gì lên án công khai cậu ta như vậy.
Hóa ra, có nhiều người xem cậu ta như cái gai trong thịt, cậu ta lại căn bản không đem người để vào mắt. Cái thái độ không xem ai ra gì này, khó trách sẽ kéo nhiều thù hận như vậy.
“Cậu nói những thủ hạ bại trướng đó? Mấy người đó sao gọi là kẻ thù chứ. Theo tôi lý giải, kẻ thù thì ít nhất cũng từng đoạt qua bảo vật, lại vô dụng thì cũng có điểm xung đột. Tôi bất quá chỉ so đấu qua, bọn họ kỹ năng không bằng người khác, sao lại có thể là kẻ thù đâu?”
Thẩm Dịch không thể hiểu được.
“Nếu mọi người đều có suy nghĩ giống như cậu, cũng chẳng có nhiều chuyện như vậy, đáng tiếc a… Cậu quật khởi đã chặn đi lợi ích của nhiều người.”
“Xí, đống chuột cống ngầm này, đánh không lại liền làm loại động tác nhỏ này.”
Thẩm Dịch bực hội nhớ xem danh sách trong hồi ức, “Nếu theo như lời cậu nói, người hiềm nghi quá nhiều.”
Đừng nhìn hắn thành danh không nhiều năm, nhưng hắn trưởng thành mau, cũng là một lần lại một lần thi đấu luyện ra tới.
Mấy năm nay, hắn tiến hành thi đấu nhiều đến nỗi đếm không hết, muốn từ trong đó tìm ra cụ thể là ai, không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.
Đang lúc Thẩm Dịch cùng Mộ Thiên Tinh hết đường xoay xở, Thẩm Nhĩ đứng một bên dơ tay lên: “Kè thù của ca ca, em biết nè!”
“Em tổng cộng mới nhận thức được bao nhiêu người chứ?”
Thẩm Dịch không biết nên khóc hay nên cười nhìn muội muội đang không rõ sự tình gì.
“Nhĩ Nhĩ biết mà!”
Thẩm Nhĩ không phục nhìn thoáng qua ca ca, tức giận nói: “Ngày đó chúng ta đi bái sư, gặp được thúc thức kỳ quái đã từng gặp ở trung tâm thương mại. Hắn đối với ca ca rất xấu, Nhĩ Nhĩ cảm thấy hắn chắc là kẻ thù của ca ca!”