Thời điểm Thẩm Nhĩ nghe được động tĩnh liền nhanh chóng chạy tới: “Ca ca, sao anh đánh nhau với Mộ ca ca vậy?”
Bất quá, hai người chiến đấu mau, kết thúc cũng mau. Thẩm Nhĩ còn không có lấy lại tinh thần, khϊếp sợ khi lần đầu tiên nhìn đến chiến đấu thẻ bài, hai người đã dừng tay lại rồi.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của muội muội, Thẩm Dịch nguyên bản còn đang mười phần cuồng vọng, tức khắc như bóng cao su bị xì hơi.
Vì sao đánh nhau? Ngay từ đầu tưởng là Mộ Thiên Tinh sử dụng âm mưu quỷ kế để tìm đồng đội, hơn nữa sự việc lại liên quan đến muội muội, nháy mắt trong đầu hắn tràn ngập phẫn nộ, chẳng suy nghĩ được nhiều nữa.
Trước kia, Thẩm Dịch thường khinh thường những gia trưởng hay ngang ngược vô lý khi con cái họ bị thương, nhưng khi đến lượt hắn trải qua, hắn mới phát hiện, có đôi khi lý trí thật sự không giữ được.
Hắn thật sự không tưởng tượng nổi, giống với muội muội của hắn đáng yêu như vậy bé con, cư nhiên có người bỏ được đối với bé động thủ?
Cũng quá phát rồ đi, vì vậy hắn không thể nào tha thứ được.
Bất quá, mới động thủ, lý trí của hắn liền trở về. Nếu việc này thật sự do Mộ Thiên Tinh làm, hắn có thế chờ đến ngày đó xem kịch vui, mà không phải chạy đến đυ.ng vào trên họng súng của hắn như bây giờ.
Nhưng mà, tới cũng tới rồi…
Khụ khụ, đánh đều đánh, nào có đạo lý dừng lại trên đường.
Thẩm Dịch cũng muốn thông qua lần thi đấu này, thử một chút Mộ Thiên Tinh. Muốn nhìn một chút xem tên này có đáng để hắn mạo hiểm trói định bên nhau hay không.
Việc Độc Mỹ Nhân không ổn định, cũng có nghĩa chú định khi tổ đội với Mộ Thiên Tinh gặp rất nhiều vấn đề. bọn họ đều biết, cái gọi la tổ đội không chỉ ở lần thi đấu này, mà những quãng thời gian sau này, bọn họ đều ở bên nhau kề vai chiến đấu.
Huống gì, lần này hắn còn mang theo muội muội, càng không thể mạo hiểm. bất quá, Mộ Thiên Tinh nói cũng đúng, giờ phút này hắn xác thật yêu cầu một người đồng đội.
Mộ Thiên Tinh cảm nhận được thái độ Thẩm Dịch buông lỏng, cho nên ở thời điểm tỷ thí, cố ý nhường nhịn, triển lãm năng lực khống chế Độc Mỹ Nhân tệ đoan, chứng minh thành ý của hắn với đồng đội.
Nhưng mà, này đó nói cho nhóc con thì bé cũng không hiểu, nhìn vẻ mặt của bé bánh bao dường như có bộ dáng không tán đồng, Thẩm Dịch đành phải bóp mũi Thẩm Nhĩ rồi xin lỗi:
“Anh xin lỗi mà!”
“Còn có gì nữa?”
Thẩm Nhĩ nghiêm túc nhìn ca ca, cảm thấy không chỉ dựa vào miệng xin lỗi được, ít nhất cũng phải ôm đi cái hiềm khích lúc trước cho tiêu tan đi.
“Hừ, em cái đồ nhóc con hay quản ca ca đó!”
Thẩm Dịch hoàn toàn không biết trong đầu Thẩm Nhĩ tồn tại ý tưởng cỡ nào đáng sợ, hắn rầm rì kháng nghị nửa ngày, cuối cùng dưới sự giám sát cương trực công chính của nhóc con, chậm rì rì lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Mộ Thiên Tinh.
Đây là thẻ bài hắn mua sắm lúc chuẩn bị cho trận thi đấu xếp hạng. Tuy rằng mặt sau có muội muội cung cấp thẻ thần Thất Sắc Hoa, nhưng đối với Thẩm Dịch – người có thẻ bài không nhiều lắm mà nói, đưa ra một tấm thẻ bài quả thật là một sự kiện sự tình làm cho hắn thịt đau không ngừng.
Sớm biết vậy, hắn liền không thử dò xét rồi. Thẩm Dịch trước nay không hối hận vì đánh nhau bao giờ, thế mà hôm nay là lần đầu tiên hắn có cảm xúc hối hận này.
“Không cần!”
Nhìn động tác của hai anh em, Mộ Thiên Tinh cười khẽ xua tay, không muốn tiếp nhận thẻ bài Thẩm Dịch đưa qua.
Đây vốn chính là việc ngươi tình ta nguyện. dù cho không có việc này, vì để cho đồng bọn hợp tác yên tâm, hắn cũng muốn triển lãm khả năng khống chế Độc Mỹ Nhân, để đồng đội có thể yên tâm.
Hơn nữa, hắn cảm thấy, nếu bản thân có thể có muội muội đáng yêu như Thẩm Nhĩ vậy, chắc chắn sẽ có phản hứng lớn hơn so với Thẩm Dịch.
Hoặc là, nếu hắn có một người thân, có lẽ cũng không một mình như bây giờ đi?