Thẩm Nhĩ ngạo kiều xoay đầu đi: “Hừ, không nói cho ca ca biết đâu!”
“Ái chà, bé đầu to cư nhiên có bí mật không thể cho ca ca biết cơ à?”
Thẩm Nhĩ tấm tắc hai tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
“Ai kêu ca ca bắt nạt em.” Thẩm Nhĩ đắc ý nở nụ cười.
“Cái bí mật cỏn con đó ai hiếm lạ chứ!” Thẩm Nhĩ ra vẻ không để bụng nói, chờ nhóc con chui đầu vào lưới.
Không nghĩ tới, nhóc con một chút đều không bị phép khích tướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới, ngược lại như đã định liệu trước chắc chắn nói:
“Dù sao thì em cũng không nói đâu!”
Nghe câu này, lòng hiếu kỳ của Thẩm Dịch như bị kích lên, đáng tiếc lần này nhóc con phảng phất như cưa miệng hồ lô, sống chết không chịu mở miệng.
Này xem như hắn bị bắt chẹt rồi.
Nhìn bộ dáng ca ca tò mò đến không chịu nổi, Thẩm Nhĩ sung sướиɠ thở ra.
“Không nói thì không nói, dù sao cuối cùng anh cũng biết mà thôi!”
Thẩm Dịch thở phì phì khó chịu trở lại phòng, tiếp tục quen thuộc gia nhập hệ thống thẻ bài mới.
Nhìn Thẩm Dịch càng ngày càng hung tàn, địch nhân chửi ầm lên: “Ngươi có bệnh phải không?”
“Cái gì? Ngươi nói ngươi là tên ngốc bệnh?”
“Có bệnh nên đi chữa đi!”
“Nói ta rất có kiến thức?”
Vốn cho rằng, ngày hôm qua độc hại đã là phạm tiện cực hạn của người này, không nghĩ tới hắn có thể kéo được nhiều cừu hận như vậy, quả nhiên có người cô đơn là có nguyên nhân.
“Tiểu tử, người cho ta chờ ở trận đấu Danh Bài đi!”
Giờ khắc này, rất nhiều Chiến Thẻ Sư tham gia trận đấu Danh Bài đều có ý tưởng giống nhau.
Thực lực của đối thủ trong khoang thực tế ảo đều bị cưỡng chế áp xuống giống nhau, chẳng lẽ tới ngoài hiện thực, bọn họ còn không thể nghiền áp hắn?
Chò dù vô dụng, bọn họ còn có thể dùng chiến thuật biển người nha.
bất tri bất giác, Thẩm Dịch càng kéo càng lớn thù hận. Có thể dự kiến, trong lúc thi trận đấu Danh Bài, hàng hàng sẽ có rất nhiều đặc sắc.
Hoàn toàn không biết ca ca đang có hành vi tìm đường chết, Thẩm Nhĩ tinh thần tràn đầy, sau khi ăn cơm chiều, bé về phòng vẽ một lát rồi đi rửa mặt.
Sau khi nhờ Tiểu Ngoan nửa đêm đánh thức mình dậy, Thẩm Nhĩ giải quyết được một cọc sự tình mà an tâm về giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Chờ thời gian vừa đến, Thẩm Nhĩ đang còn buồn ngủ mà bò lên, lấy trên bàn Cỏ Quên Đi, dưới sự hỗ trợ của Tiểu Ngoan, bé rón ra rón rén đi hướng phòng của ca ca.
Thẩm Nhĩ đầu tiên cẩn thận ở cửa thăm dò chốc lát, lại cho Tiểu Ngoan lại giường kiểm tra xem ca ca ngủ say chưa, lúc này Thẩm Nhĩ mới chậm rãi đi trong bóng tối đến mép giường của ca ca, một tay che miệng một tay đem tờ giấy nhét xuống dưới gối đầu của ca ca.
Thả xong Cỏ Quên Đi Nhĩ Nhĩ còn không yên tâm, thật cẩn thận vươn tay béo nhỏ đem đầu ca ca đè nhẹ nhàng xuống, cố gắng cho Cỏ Quên Đi phát huy được đầy đủ hiệu quả.
Làm xong hết thảy, Thẩm Nhĩ mới lần nữa rón a rón rén rời đi phòng của ca ca.
Thẩm Nhĩ không có phát hiện, sau khi bé đóng cửa, vẫn luôn nhắm mắt ngủ say - Thẩm Dịch lập tức mở mắt.
Thẩm Dịch ung dung ngồi dậy bật đèn, duỗi tay xuống dưới gối đầu đào đào, móc ra một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy nhỏ là nét bút quen thuộc thường vẽ cây cỏ của muội muội. Có thể là bởi vì không quá thuần thục, so với Thất Sắc Hoa, cái cây này không dễ dàng nhận ra. Nếu không phải trên mặt viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ “Cỏ Quên Đi” hắn còn tưởng nhóc con vẽ một toà núi hình chữ “M”.
Phía dưới tờ giấy có Tiểu Ngoan ghi chú đầy tri kỉ:
Người thấy cây Cỏ Quên Đi này, sẽ quên hết sự tình phát sinh ở ngày hôm nay!!!
“Ha ha ha ha ha ha!”
Thẩm Nhĩ nhéo nhéo tờ giấy, cười đau bụng, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.
Làm sao bây giờ, muội muội của hắn đáng yêu quá đi!