“Mộ ca ca, anh sao không đi nữa?”
Ở hắn dừng bước chân không bao lâu, Thẩm Nhĩ lập tức phát hiện hắn không thích hợp. Bé cộp cộp chạy đến lôi kéo tay hắn, đem hắn kéo vào đám người, đánh vỡ sự cô tịch ẩn ẩn trên người hắn.
Những người khác thấy thế, tuy rằng có chút bài xích, nhưng bởi vì Thẩm Nhĩ, cùng cùng không có ai lên tiếng.
Xem đi, đây chính là nguyên nhân hắn thích nhóc con, ai có thể cự tuyệt một mặt trời bé con lương thiện có ý hoà giải chứ?
Mộ Thiên Tinh càng thêm kiên định với ý niệm tổ đội với Thẩm Dịch. Chỉ có cùng ca ca của nhóc con có quan hệ tốt, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành bạn tốt của nhóc con.
Chính là, Thẩm Dịch người này dầu muối không ăn. Mấy ngày nay hắn đều ở trên mạng thực tế ảo cùng Thẩm Dịch luyện đánh. Nhưng sau khi đánh xong, Thẩm Dịch liền trở mặt không quen. Rõ ràng cùng cha mẹ sinh ra, nhưng lại một chút cũng không đáng yêu như nhóc con.
Mắt thấy thời gian thi đấu ngày càng gần, Mộ Thiên Tinh cảm thấy mình nên ngẫm lại biện pháp tốt.
Đang nghĩ ngợi đã đi đến dưới nhà Thẩm Nhĩ, bé phất tay với mọi người rồi nhảy nhót lên thang máy về nhà.
“Nhĩ Nhĩ về đến nhà rồi, tạm biệt mọi người!”
Thẩm Nhĩ vừa về đến nhà, Thẩm Dịch đang nằm liệt ở phòng khách lập tức nhiệt tình xông tới:
“Sao hiện tại em mới trở về? Anh đều mau chết đói rồi! Nhanh lên, nhanh lên, bữa sáng đâu?”
“Không có!”
Thẩm Nhĩ đang còn vì chuyện sáng nay mà mang thù, cho dù Mộ ca ca cho bé một cái bánh khác nữa rồi, nhưng bé cũng không muốn cho ca ca dễ dàng như vậy đâu.
Thẩm Dịch nhìn động tác không đánh đã khai của nhóc con, tay béo nhỏ đang dùng sức che lại cái túi, hắn nhanh chóng đem bữa sáng của mình tìm tới:
“Không có cái gì? Anh đều ngửi được hương vị rồi!”
Xem ca ca đã lấy được bánh bao về tay, Thẩm Nhĩ vội vàng tranh thủ quyền lợi cho mình: “Ăn bữa sáng Nhĩ Nhĩ mang, ca ca không thể cười nhạo Nhĩ Nhĩ nữa nha!”
Thẩm Dịch ăn bánh bao, thuận miệng trả lời có lệ: “Tốt tốt, ca ca khẳng định không cười nhạo vụ đái dầm của bé đầu to chúng ta,”
“Ca ca, Nhĩ Nhĩ không bao giờ muốn quan tâm anh nữa!”
Thấy hắn nói còn cường điệu, Thẩm Nhĩ tức giận đến mặt đỏ bừng.
Ca ca thật sự quá đáng ghét.
Thẩm Nhĩ thở phì phì chạy về phòng, tức giận đem chính mình chôn trong chăn. Một lúc sau, bé như đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy đến lấy quyển vở vẽ trên bàn, lật từng trang từng trang.
Ngón tay của Thẩm Nhĩ dừng ở một bức tranh trong đó, hưng phấn kêu lên.
“Tìm được rồi, Cỏ Quên Đi!”
Thẩm Nhĩ rút ra giấy nháp, bắt đầu vẽ lên đồ án, lại nhớ lại hình dáng của Cỏ Quên Đi đã từng xem qua, sửa sửa xoá xoá vẽ lên quyển vở.
Sau khi vẽ xong nhiều phiên bản, cuối cùng Thẩm Nhĩ cũng hài lòng với đồ án chính mình vừa vẽ ra.
Có cái này, ca ca không thể cười nhạo Thẩm Nhĩ nữa! Thẩm Nhĩ vừa lòng đem tờ giấy nhỏ thu lên.
“Em vui vẻ cái gì vậy?”
Thời điểm ăn cơm, Thẩm Dịch hoài nghi nhìn vẻ mặt hưng phấn quá độ của muội muội, không biết trong hồ lô của bé. chứa cái gì?