Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 37: Mị lực của Thẩm Nhĩ

“Mộ ca ca, sao anh lại đến đây?”

Thẩm Nhĩ kinh hỉ nhìn người quen thuộc trước mắt, vốn dĩ cho rằng hôm nay không thể gặp.

“Anh thấy hôm nay em vẫn luôn không tới, cho nên ở chỗ này chờ em.”

Mộ Thiên Tinh cười nói xong, đưa cho Thẩm Nhĩ một phần bánh bao nóng hổi.

Thẩm Nhĩ ngủ giấc dài, vừa lúc đói bụng khó chịu. Phần bánh nóng hổi này quả như trời nắng gặp mưa rào, làm cho Thẩm Nhĩ ấm từ trong dạ dày truyền ra.

Thẩm Nhĩ một bên ăn bánh bao mỹ vị, một bên nói với Mộ Thiên Tinh: “Mộ ca ca, anh thật tốt!”

So với người ở trong nhà là ca ca đáng ghét, quả nhiên vẫn là Mộ ca ca càng ôn nhu. Cũng không biết vì cái gì ca ca lại có ý kiến lớn như vậy với Mộ ca ca, làm cho bé cũng không dám về nhà nói cho ca ca, bánh bao mỗi sáng anh ấy ăn khen ngon không dứt miệng, đều là Mộ ca ca làm.

Chẳng lẽ là vì ca ca ghen ghét Mộ ca ca ưu tú? Cho nên không chịu cùng chơi với Mộ ca ca, cũng không cho phép bé và Mộ ca ca cùng chơi với nhau.

Thẩm Nhĩ vừa ăn bánh vừa nói chuyện không đâu mà suy nghĩ miên man. Chính là, ca ca không biết, bé càng thích ca ca hay sao?

Đương nhiên, ngoại trừ thời điểm cố ý bắt nạt bé!

Nghĩ đến đây, Thẩm Nhĩ nhớ lại sáng nay ca ca không kiêng nể gì cười to, toàn bộ mặt bánh bao lần nữa tức thành cá nóc.

“Em hình như có chút không cao hứng hả? Là ai bắt nạt em sao?”

Vốn dĩ, Thẩm Nhĩ định lên án hành vi của ca ca cho Mộ ca ca nghe, nhưng nếu nói ra sẽ liên luỵ đến việc bé đái dầm. Vì thế, nói đến một nửa, Thẩm Nhĩ liền nhanh chóng phủ nhận.

“Được rồi, nếu thật sự có người bắt nạt em, em có thể nói cho Mộ ca ca, anh sẽ báo thù cho em.” Nếu Thẩm Nhĩ không muốn nói, Mộ Thiên Tinh cũng không có miễn cưỡng.

“Đúng rồi, Nhĩ Nhĩ, ca ca em muốn đi thi đấu, cậu ấy nói nói với em trong khoảng thời gian đó, sẽ an bài em như thế nào không?”

Nói tới đây, Mộ Thiên Tinh có chút tiếc nuối. Nếu nói cho Thẩm Dịch rằng hắn không cần phải đi thi đấu, có thể cùng Thẩm Dịch thương lượng cho Thẩm Nhĩ ở với hắn mấy ngày được hay không?

Bất quá, hắn cũng biết dù mình thật sự không cần thi đấu, cơ hội để Thẩm Dịch đáp ứng rất xa vời, nhưng người thì phải có mộng tưởng không phải sao?

“Ca ca nói đến lúc đó đem Thẩm Nhĩ đưa về nhà.”

Đây là kết quả Thẩm Dịch cùng Thẩm Dịch thương lượng ra tới sau khi sự việc bái sư qua không lâu. Có thể về nhà gặp bố mẹ, Thẩm Nhĩ tiếp thu rất tốt đẹp, một chút cũng không cảm thấy đi lại bôn ba vất vả.

“Thế à, vậy em nhớ rõ nên trở về sớm một chút, nếu không Mộ ca ca sẽ nhớ em lắm.”

“Vâng ạ!” Thẩm Nhĩ lập tức đáp ứng.

“Nhĩ Nhĩ buổi sáng tốt lành. Hôm nay muộn như vậy còn chưa trở về hả?”

“Nhĩ Nhĩ lập tức về nhà đây, ông Dương, ông Triệu, thím Tiền, mọi người sao còn chưa trở về?”

“Buổi sáng không nhìn thấy Nhĩ Nhĩ của chúng ta cho nên có chút không yên tâm.”

Thấy Nhĩ Nhĩ nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Mộ Thiên Tinh mang theo bé trở về. Mới đi không bao lâu, lại gặp được một đám người quen. Nhìn Thẩm Nhĩ như người giỏi xã giao đi chào hỏi mọi người trong tiểu khu hết một đường, Mộ Thiên Tinh có chút buồn cười.

Mà những người đó, ở bên ngoài là Đức cao vọng trọng đại sư, hiện tại phảng phất như người thường, cùng nhóc con buôn chuyện, làm cho hắn xem mới lạ không thể tưởng tượng được.

Trước khi thẻ bài Độc Mỹ Nhân của hắn bị hấp thụ ánh sáng cũng không thể làm được, vậy mà cứ như vậy bị nhóc con này thực hiện.

Cũng không biết được mị lực của bé đến từ đâu.

Mộ Thiên Tinh rũ mắt, nhìn Thẩm Nhĩ bị mọi người vây quanh ở trung tâm, giấu giấu mà đem hắn đẩy ra bên ngoài, trong mắt hắn hiện một tia hoài niệm. Đã từng có một đám người bạn tốt cũng trung tâm vì hắn như vậy.

Đáng tiếc, trừ bỏ một nhóc con, những người khác hoặc sợ hãi hoặc chán ghét, đều không nguyện ý cùng hắn chơi, thậm chí còn muốn đem nhóc con cùng hắn cách ly.

Nghĩ hắn không biết hả? Những người này chính là đề phòng hắn?

Nhưng Nhĩ Nhĩ là một bé con, bản thân lại không phải Chiến Thẻ Sư, chẳng lẽ, hắn có thể làm gì nhóc con hả?