Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 36: Nhĩ Nhĩ đái dầm

Sau khi ngủ một giấc lâu thật là lâu, Thẩm Nhĩ tỉnh lại liền thấy đại sự không ổn.

Bé duỗi tay sờ xuống mông, quả nhiên sờ đến một tảng lớn cảm giác ấm áp.

Thẩm Nhĩ ngơ ngác ngồi trên giường, trong khoảng thời gian ngắn không thể tin được, đã một thời gian rất lâu bé chưa tiểu trên giường, hôm nay cư nhiên lại đái dầm.

Không đợi bé nghĩ ra biện pháp giải quyết, Thẩm Dịch đến gõ cửa bên ngoài.

“Ca ca không được tiến vào!” Thẩm Nhĩ vội vàng ngăn cản, đáng tiếc bé nói có chút chậm. Vừa dứt lời, Thẩm Dịch đã đẩy cửa ra thấy được toàn bộ ý đồ che giấu của Thẩm Nhĩ.

Thẩm Nhĩ che lại khuôn mặt đỏ rực, chột dạ giải thích: “Không phải Nhĩ Nhĩ đái dầm, là … Là … Là bị đổ nước.”

Đây là trong truyền thuyết lạy ông tôi ở bụi này?

Thẩm Nhĩ hoàn toàn không có ý tưởng giữ gìn nhóc con, lập tức cất tiếng cười to.

“Ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất!”

Thẩm Dịch bị bộ dáng nghiêm trang của muội muội làm cho không nhịn được cười.

“Ca ca, sao anh tới phòng em sớm như vậy chứ?”

Thẩm Nhĩ thẹn quá hoá giận, rõ ràng ngày thường bé đều dậy sớm hơn ca ca mà.

“Em không nhìn xem hiện tại là mấy giờ? Sớm cái gì mà sớm!”

Thẩm Dịch là thấy muộn thế này mà nhóc con chưa tỉnh, lo lắng bé vì tiêu hao tinh thần lực quá độ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lúc này mới gõ cửa. Không nghĩ tới vừa vào cửa có thể nhìn trò hay này.

Thẩm Nhĩ nghe vậy cúi đầu nhìn đồng hồ, hoá ra đã 10 giờ sáng rồi.

“Hừ, hư ca ca, em không thèm quan tâm anh!”

Nhờ Tiểu Ngoan hỗ trợ dọn dẹp trên giường, Thẩm Nhĩ dơ chân ngắn nhỏ chạt vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ bé rửa mặt xong ra tới, ca ca tuy rằng không còn chê cười bé, nhưng trên ánh mắt của hắn tràn đầy ý cười. Thẩm Nhĩ lại lần nữa hừ một tiếng, xách theo túi rác rưởi theo thường lệ cùng Tiểu Ngoan đi vứt rác, đối với chán ghét quỷ ca ca nhắm mắt làm ngơ.

Thanh ấm của Thẩm Dịch từ phía sau vang lên: “Nhớ trở về sớm một chút, mua đồ ăn hay mua nhà kia đó.”

“Em không thèm mua đâu!” Thẩm Nhĩ không quay đầu đóng cửa lại, bỏ mặc thỉnh cầu của ca ca.

Mỗi ngày bé mang bữa sáng về đều là của Mộ ca ca cho, ở bên ngoài căn bản không có bán. Sớm biết ca ca đáng ghét như vậy, bé tuyệt đối không chia sẻ cho ca ca.

Lại nói, hôm nay bé ra cửa muộn, có thể gặp được Mộ ca ca hay không còn chưa biết.

Thẩm Nhĩ tính toán sau khi vứt rác xong, chính mình đi đến tiệm ăn ở trong tiểu khu ăn một chút gì đó, để ca ca một mình ở nhà đói bụng đi.

Ai bảo ca ca chê cười Nhĩ Nhĩ!

Thẩm Nhĩ thở phì phì đem rác rưởi ném vào thùng rác, phảng phất như bé không phải ném rác rưởi mà là ném làm người chán ghét ca ca.

“Nhĩ Nhĩ, em làm sao vậy?”

Âm thanh quen thuộc của Mộ Thiên Tinh từ nơi không xa truyền đến.