“Hài, thiếu chút nữa thôi!” Thẩm Nhĩ có chút tiếc nuối đem tinh thần lực lui ra.
Đây là lần đầu tiên bé đem phủ kín nhan sắc khắp cánh hoa. Nguyên bản bé cho rằng, lần này có thể kích hoạt cánh hoa đầu tiên của Thất Sắc Hoa.
Vấn đề xảy ra ở chỗ nào đâu?
Thẩm Nhĩ không có vội vàng nếm thử lần nữa, mà là cẩn thận bắt đầu phục chế quá trình chi tiết bản vẽ.
Chờ sau khi sau khi từng chút từng chút nghĩ lại, phát hiện vấn đề trong quá trình vẽ, Thẩm Nhĩ tiếp nhận một tấm thẻ bài trống mới, bắt đầu vẽ.
“Như thế nào lại thất bại?” Sau khi liên tiếp báo hỏng bốn tấm thẻ bài, Thẩm Nhĩ có chút chán nản dừng lại.
Vừa lúc này, an tĩnh đã lâu - Thẩm Dịch gõ cửa ở bên ngoài, Thẩm Dịch do dự chốt lát, đứng dậy chạy tới mở cửa.
Phát hiện Thẩm Nhĩ rốt cuộc nguyện ý phản ứng hắn, Thẩm Dịch ngồi xổm ở ngoài cửa vui mừng khôn xiết:
“Nhĩ Nhĩ, lập tức muốn ăn cơm trưa, em còn chưa có nguôi giận sao?”
Hắn thật không nghĩ tới, nhóc con tính tình lớn như vậy, thế nhưng một buổi sáng không ra khỏi phòng.
“Em ổn mà!”
Kỳ thật, Thẩm Nhĩ vội vàng vẽ tranh đã sớm quên tức giận, nhưng vì làm ca ca ý thức được sai lầm, Thẩm Nhĩ vẫn giận dỗi mà hừ một tiếng chạy về trước bàn, nhìn qua như sinh khí, khó dỗ dành.
Thẩm Dịch bước ra chân dài, vài bước đi đến bên cạnh Thẩm Nhĩ, lập tức thấy được bản nháp cùng thẻ bài trống vứt đi bên cạnh: “Ui, em đây là đang chế thẻ hả?”
Nhìn lượng công trình này xem, một buổi sáng Thẩm Nhĩ hẳn là rất vội, hoá ra là hắn trách lầm nhóc con.
“Hừ! Hư ca ca, Nhĩ Nhĩ không muốn để ý đến anh!”
Thẩm Nhĩ bởi vì vẽ tranh thất bại có chút khổ sở. Ca ca vừa nói như vậy, bé cảm thấy như ca ca đang cười nhạo mình, vội vàng vươn đôi tay che chắn thẻ bài, không cho ca ca có cơ hội cười nhạo.
“Như thế nào lại giấu?”
Thẩm Dịch thật ra không giống như suy nghĩ của Thẩm Nhĩ là cười nhạo bé, mà là cau mày cầm lấy bản nháp luyện tập của muội muội.
Bản vẽ trên giấy cùng bản vẽ trên thẻ bài có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Trên giấy, nhiều nhất chỉ có thể gia tăng ấn tượng trong đầu, có công phu này đã có thể sớm luyện tập trên thẻ bài rất nhiều lần, giá cả thật sự không cao. Trừ bỏ một ít quá nghèo Chế Thẻ Sư, có rất ít Chế Thẻ Sư trước khi vẽ trên thẻ bài còn vẽ trên giấy.
Cố tình, nhóc con lại làm như vậy. Từ đống bản nháp này có thể nhìn ra, rốt cuộc nhóc con có bao nhiêu nỗ lực, hắn đau lòng còn không kịp, nơi nào sẽ bỏ được mà cười nhạo bé.
“Có phải hay không là thẻ bài trống không đủ? Ca ca đi mua cho em!”
Nghĩ đến muội muội tuổi còn nhỏ lại tiết kiệm như vậy, Thẩm Dịch liền lập tức đứng dậy xuất phát.
Thẩm Nhĩ vội vàng dữ chặt ca ca: “Không phải, là Nhĩ Nhĩ muốn luyện tập trước, Nhĩ Nhĩ thích vẽ tranh.”
Thẩm gia tuy rằng không phải gia đình giàu có gì, tuy vậy cũng không đến mức ngay cả thẻ bài trống đều không bỏ được cho trẻ con dùng.
Sở dĩ, Thẩm Nhĩ dưỡng thành thói quen vẽ ở trước khi chế thẻ, hoàn toàn là bởi vì từ trước tới nay vợ chồng Thẩm gia không để trong lòng đối với việc Thẩm Nhĩ có thể nhìn thấy được những sự việc không giống nhau.
Sức tưởng tượng của trẻ con đều là như ngựa thoát cương, chỉ dỗ bé đem những gì nhìn đến vẽ ra tới. Chờ đến khi nhìn đến Thẩm Nhĩ vẽ một đống đường cong chỉ bé xem hiểu, vợ chồng Thẩm gia càng cho là bé chỉ nói vớ vẩn.
Chờ sau khi Thẩm Nhĩ vẽ thành công ra một đoá Thất Sắc Hoa bán thành phẩm, thói quen của bé đã sớm dưỡng thành.
“Không được, muội muội của ta sao có thể chịu được loại uỷ khuất này, nghe ca ca, em bây giờ còn nhỏ, có thể thích vẽ tranh, nhưng không thể thường xuyên vẽ, nếu không tay của em sẽ biến hình.”
Vì tăng mạnh mức độ đáng tin, Thẩm Dịch từ trên mạng tìm ra một ít dị dạng tay do viết chữ quá độ cho Thẩm Nhĩ xem, thành công đem Thẩm Nhĩ doạ tới rồi.
“Nhĩ Nhĩ không muốn tay bị biến dạng thành như vậy!”
Thẩm Nhĩ đem khuân mặt nhỏ vùi vào trong l*иg ngực của ca ca, không dám nhìn hình ảnh trên mạng.
“Đi, ca ca mang em đi mua thẻ bài, thuận tiện đi bên ngoài ăn cơm.”
Thẩm Dịch bế lên Thẩm Nhĩ đi ra cửa, điều khiển phi thuyền đến thẳng thương trường lớn nhất Thu Thuỷ Tinh.