Thẩm Nhĩ thật sự tức giận, cho dù phía sau ca ca giải thích vì sao không được ăn kem, Thẩm Nhĩ cũng quyết định sau này không bao giờ để ý tới ca ca nữa.
Thẩm Nhĩ tức giận mà ăn xong cơm sáng, sau đó chạy về phòng bắt đầu vẽ tranh, đem ca ca mặt quỷ khóc sói gào nhốt ngoài cửa.
Bên ngoài phòng, thanh âm xin tha của Thẩm Dịch không ngừng vang lên: “Nhĩ Nhĩ, ca ca sai rồi, em tha thứ cho ca ca được không?”
Bất quá, hiện tại Thẩm Nhĩ đang còn nổi nóng, căn bản không phản ứng Thẩm Dịch ở ngoài phòng.
Một lúc sau vẫn không được đáp lại, Thẩm Dịch ở bên kia cũng không có động tĩnh, không biết đi làm cái gì?
Sau khi vào phòng, Thẩm Nhĩ không có tiếp nhận thẻ bài trống mà Tiểu Ngoan đưa, mà ngồi một lúc cho chính mình tiến vào trạng thái, sau đó cầm lấy xoá , sửa bút rồi bắt đầu vẽ.
Thừa dịp ngày hôm qua gặp cảnh tượng “khai thiên tích địa” vẫn còn ấn tượng sâu, bé tính toán trước tiên đem cảnh tưởng chấn động nhân tâm ghi lại xuống.
Từ khi có ký ức, bé thường xuyên nhìn đến các cảnh tượng cùng loại như vậy, nhưng phần lớn đều giống như “Bàn Cổ khai thiên tích địa” giống nhau, chỉ chớp mắt lướt qua, dừng lại lâu nhất chỉ có Thất Sắc Hoa ở trong vườn nhà bé.
Nhưng mà, theo việc Thẩm Nhĩ vẽ ra bồn hoa đầu tiên, Thất Sắc Hoa trong vườn cũng không thấy bóng dáng.
Bởi vì Thẩm Nhĩ thường thường sẽ gặp được các loại cảnh tượng khác nhau, cho nên để phòng ngừa bị quên đi, dưới ý kiến của bố mẹ, Thẩm Nhĩ đem chúng đều ghi lại ở vở hội hoạ.
Mãi cho đến hiện tại, quyển vở hội hoạ của Thẩm Nhĩ đã là một quyển thật dày.
Thẩm Nhĩ bắt đầu vẽ miêu tả bộ dáng của Bàn Cổ trên vở, thân hình cao lớn, chân tay có lực, ánh mắt kiên nghị…
Sau đó, hắn cầm cái rìu lớn sắc bén, vùng với trời đất bị bổ ra.
Nhóc con vô cùng nghiêm túc, từ thị giác của Tiểu Ngoan tới xem, trên vở hội hoạ của Thẩm Nhĩ xuất hiện chữ đại (大) xiên xiên vẹo vẹo người que diêm.
Người que diêm tay cầm một tay que diêm, xung quanh là một ít đường con kỳ quái.
….
Tuy rằng lấy tuổi tác của bé, vẽ ra được một bộ người que diêm châm lửa đã là thật đáng khen ngợi, nhưng thật sự đây chỉ là một bộ thường thường vẽ xấu của trẻ nhỏ.
Vẽ xong, Thẩm Nhĩ khép lại quyển vở mà không ai có thể xem hiểu, lại rút ra mấy tấm giấy nháp bên cạnh, nghiêm túc bắt đầu vẽ vẽ.
Lần này, Thẩm Nhĩ vẽ khá hơn nhiều so với vẽ người que diêm lúc nãy, không khó đoán ra nét bút phong hoa trong thế giới giả tưởng.
Bở vì vẽ lại vô số lần, Thẩm Nhĩ căn bản không cần ngẩng đầu, liền vẽ ra một bộ không khác bồn hoa trên bàn chút nào.
Sau khi vẽ xong, Thẩm Nhĩ lại lấy bút màu rực rỡ bên cạnh, bắt đầu tỉ mỉ tô màu cho bức tranh.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy màu sắc bị Thẩm Nhĩ dựa theo trình tự không chút cẩu thả mà vẽ vào trên cánh hoa. Thật mau, Một bộ có thể nói là nét bút hoàn mỹ bị Thẩm Nhĩ vẽ tốt.
Vẽ xong, Thẩm Nhĩ xoa xoa tay béo nhỏ, sau đó cầm lấy bức tranh với vẻ mặt nghiêm túc mà cẩn thận quan sát hồi lâu.
Theo lý mà nói, bức tranh này so với nét bút đơn giản đã rất có trình độ, nhưng cuối cùng, Thẩm Nhĩ vẫn đơn giản đặt một bên, rút ra một tấm giấy lại lần nữa vẽ lên.
Sau khi vẽ liên tiếp mấy tấm, Thẩm Nhĩ vừa lòng mà dừng bút, đôi tay tiếp nhận thẻ bài trống Tiểu Ngoan đưa qua, bắt đầu nhắm mắt lại dùng tinh thần lực câu thông thẻ bài, rồi bắt đầu vẽ.
Tràn ngập tính dai tinh thần lực tựa như hợp thành một tâm ý với bút, thuần thục mà đem đoá hoa trong lòng Thẩm Nhĩ vẽ ra tới.
Tiếp theo là tô màu cho bông hoa, Thẩm Nhĩ đánh lên tinh thần, thật cẩn thận mà câu thông tinh thần lực, bắt đầu tô màu ở cánh hoa đầu tiên.
Ngừng thở dùng tinh thần lực huyễn hoá ra màu đỏ, nhẹ nhàng dụng vào cánh hoa, màu sắc của cánh hoa đầu tiên càng ngày càng đậm.
Thẩm Nhĩ lại không dám thở mà đem khắp cánh hoa đều trải lên màu sắc, tiếp theo liền đến địa phương mấu chốt.
Thất Sắc Hoa khác với hoa đơn giản nét bút ở chỗ có vầng sáng kích hoạt ra tới.
Chỉ thấy Thẩm Nhĩ phân ra một tia tinh thần lực, nhẹ nhàng bao bọc lấy khắp cánh hoa, sau đó thử đem có vầng sáng Thất Sắc Hoa kích hoạt ra tới.
“Phốc” một tiếng, thẻ bài trong tay Thẩm Nhĩ báo hỏng.