Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 20: Ăn cơm

“Oa, ca ca, nơi này thật nhiều người, thật nhiều bạn nhỏ!”

Sau khi xuống xe nhìn đến trung tâm thương mại biển người tấp nập, cùng phương tiện trò chơi to lớn, Thẩm Nhĩ trừng to đôi mắt, phát ra thanh âm chưa hiểu việc đời.

“Trong chốc lát mua xong đồ vật, cơm nước xong, lại mang em đến đây chơi.” Thấy đôi mắt của Thẩm Nhĩ đều dính trên máy chơi trò chơi, Thẩm Dịch mạnh mẽ đem đầu của Thẩm Nhĩ dời qua chỗ khác, hướng trung tâm thương mại đi nhanh.

“Hừ!”

Dùng sức quơ quơ đầu chạy thoát khỏi bàn tay độc ác của ca ca, Thẩm Nhĩ rầm rì nhìn qua máy trò chơi, cuối cùng không có lên tiếng phản đối.

Sau khi tiến vào trung tâm thương mại, Thẩm Dịch mang theo nhóc con thẳng đến cửa hàng thẻ bài. Mua một đống thẻ bài trống, lúc này mới mang theo bụng đói kêu vang muội muội hướng khu Mỹ Thực đi.

“Muốn ăn cái gì?” Thẩm Dịch một bên xem đồ ăn có thể ăn của trẻ em trên mạng, một bên ôm Thẩm Nhĩ xuyên qua khu Mỹ Thực.

“Cái kia.” Thẩm Nhĩ chỉ chỉ phía trước.

Theo ánh mắt của Thẩm Nhĩ, Thẩm Dịch thấy được một tiệm kem.

So với phần ăn kem ngày hôm qua, đống kem này có tạo hình càng thêm tinh xảo đẹp đẽ, lại hết sức đa dạng, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của trẻ em ở khu Mỹ Thực, có thể nói là sát thủ của trẻ em.

….

“Cái này không được!” Thẩm Dịch không chút lưu tình nào cự tuyệt.

“Ca ca ăn kem của em!” Thẩm Nhĩ thở dài, nói thầm.

“Qua hai ngày nữa, chờ em khoẻ hẳn rồi ăn, hơn nữa mỗi lần ăn kem đều phải trả qua ca ca cho phép mới được.”

Cuối cùng, Thẩm Dịch không thể chống lại bộ dáng u oán của nhóc con, chọn một cây kem.

“Nếu em mua kem, vậy đi nơi nào ăn để anh quyết định.”

Thẩm Dịch ôm muội muội chọn một nhà tiệm cơm có khẩu vị thanh đạm, chọn cho Thẩm Nhĩ một phần ăn dưỡng dạ dày.

“Cảm ơn ca ca, anh là tốt nhất!” Thẩm Nhĩ nhìn một cốc kem tràn đầy, cao hứng mà ôm cổ của ca ca, hôn bẹp một cái trên mặt hắn.

“Hừ, em biết thì tốt.”

Thẩm Dịch xoa tóc xù xù trên đầu to của muội muội, ngạo kiều nói: “Về sau cũng không thể tuỳ tiện tức giận với ca ca, nếu không anh lại đem toàn bộ kem ăn luôn!”

Vừa lúc này, đồ vật họ gọi đến, Thẩm Dịch gắp cho Thẩm Nhĩ một đũa rau xanh.

“Ca ca hư!” Thẩm Nhĩ nhìn rau xanh trong chén, lớn tiếng kháng nghị.

Trong lúc hai anh em đang ăn cơm, một đạo âm thanh quái dị vang lên phía sau bọn họ: “Ai u, đây không phải tân nhân vương - Thẩm Dịch sao? Như thế nào không trốn trong Thu Thuỷ Vọng Nguyệt?”

“Ngươi là?”

“Thẩm Dịch, ngươi quả nhiên giống như mọi người nói, không coi ai ra gì. Bất quá, ngươi cũng đắc ý không được bao lâu, chỉ bằng mấy tấm thẻ bài kia, chờ một tháng sau, ở thi đấu thẻ bài hãy chịu mất mặt đi!”

Rõ ràng, hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ của Thẩm Dịch làm cho đối diện tức giận phá vỡ, người tới có vẻ mặt tức hộc máu thả ra lời nói tàn nhẫn, thật mau liền chạy.

Thẩm Nhĩ lột một ngụm cơm, tò mò hỏi: “Ca ca, thúc thúc không lễ phép vừa rồi là ai vậy?”

“Không biết!” Thẩm Dịch lắc lắc đầu, nhìn một chút rau không nhúc nhích trong chén của Thẩm Nhĩ, thúc giục nói: “Ăn nhanh lên, có còn muốn đi chơi không hả?”

“Muốn!”

Nghĩ đến bên ngoài trung tâm thương mại có các loại máy trò chơi, Thẩm Nhĩ lập tức bị dời đi lực chú ý, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn cơm, ngay cả không thích nhất rau xanh cũng không bài xích như vậy.