Vốn dĩ, trong lòng Thẩm Dịch đang tràn đầy phức tạp, nghe lời này của Thẩm Nhĩ liền không hiểu được hỏi: “Cho nên, chúng ta cùng rác rưởi có quan hệ gì?”
Hắn không muốn liên quan cùng rác rưởi có được không?
Vừa đến nhà, Thẩm Nhĩ từ trên người Thẩm Dịch trượt xuống, “cộp cộp cộp” vài bước ngược quen đường cũ mà đem rác rưởi bỏ vào kho hàng.
Nhìn trong kho hàng, rác rưởi được đặt cùng nhau với bảo bối có lượng giới hạn mà hắn cực khổ bắt được, Thẩm Dịch đau lòng đến nỗi cơ mắt giật giật.
Tuy rằng, hắn ít khi chơi dụng cụ đã thu thập, nhưng cũng không có nghĩa bắt hắn nhìn đồ vật âu yếm đặt cùng rác rưởi trong một không gian được.
Chẳng lẽ, bởi vì những tấm phiến này cùng rác rưởi của bé đều là đồ kim loại, cho nên để cùng một chỗ?
Nhìn Thẩm Nhĩ đem mấy miếng kim loại bỏ vào rương triển lãm của hắn, Thẩm Dịch nghĩ lại có phải hay không hắn cấp quyền hạn cho Thẩm Nhĩ quá lớn.
Nếu không, huỷ bỏ quyền hạn một mình ngồi thang máy của bé? Để bé không thể lại đi nhặt rác rưởi?
Sau khi vào cửa, Thẩm Dịch như suy tư mà nhìn người máy rửa tay tiêu độc cho Thẩm Nhĩ, cuối cùng, ở ánh mắt sáng lấp lánh của bé mà từ bỏ chủ ý.
Thôi, tiểu khu của bọn họ về mặt an toàn tuyệt đối có thể bảo đảm, hơn nữa bên người nhóc con có người máy, cuối cùng, Thẩm Dịch chỉ có thể liên hệ quản lý bất động sản của tiểu khu không cho bé chạy ra ngời, còn lại không hạn chế tự do thân thể của bé.
Bất quá, mặt khác sự tình đều có thể thương lượng, đặc biệt về chuyện rác rưởi, Thẩm Dịch vẫn cảm thấy cần thiết thương lượng với Thẩm Nhĩ.
“Nhĩ Nhĩ lại đây.” Thẩm Dịch ngồi ở trên sàn nhà phòng khách, tính toán tâm sự với Thẩm Nhĩ.
“Tới đây!” Thẩm Nhĩ từ phòng vệ sinh thò đầu ra, lau khô tay xong lập tức ngồi xuống dựa gần vào ca ca.
Nhìn nhóc con cả người dựa vào hắn, Thẩm Dịch vốn định nói thái độ này “không đứng đắn” nhưng cuối cùng vẫn quỳ gối dưới sánh mắt tràn ngập ỷ lại của nhóc con.
“Nhĩ Nhĩ, về chuyện nhặt rác rưởi, anh cảm thấy vẫn cần nói chuyện về việc này, cuối cùng nói lại lần nữa, ca ca thật sự không nhặt rác rưởi!”
“Nhĩ Nhĩ biết, ca ca là rác rưởi Chế Tạo Sư, không phải nhặt rác rưởi.”
Thẩm Nhĩ chớp chớp mắt, đồng ý mà gật gật đầu.
“Không phải!” nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Nhĩ, Thẩm Dịch như muốn hộc máu, hắn triệu hồi ra một thẻ bài, đem nó kích hoạt.
Suy xét đến tấm thẻ bài đầu tiên của muội muội là hoa, Thẩm Dịch cố ý chọn một tấm thẻ bài hoa cỏ loè loẹt, cành lá tươi tốt mỹ lệ vô cùng.
Đoá hoa vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Thẩm Nhĩ.
“Oa!”
Đôi mắt của Thẩm Nhĩ trừng đến tròn vo, che cái miệng nhỏ nhyinf đoá hoa trống rỗng xuất hiện.
Thẩm Nhĩ đắc ý nhìn bộ dáng khϊếp sợ của Thẩm Nhĩ, lại như ma thuật biến ra một chồng thẻ bài nói:
“Đây mới là chức nghiệp của ca ca, Nhĩ Nhĩ không phải có thể vẽ tranh sao? Ca ca chính là sử dụng những bức tranh được hoạ đó.”
Thẩm Nhĩ nhìn thẻ bài của Thẩm Dịch, nóng lòng muốn thử hỏi: “Em có thể sờ sờ không?”
“Đương nhiên có thể!”
Thẩm Dịch hào phóng mà đem thẻ bài của mình cho muội muội, một chút cũng không sợ muội muội đem tin tức thẻ bài lộ ra ngoài.
Trên thực tế, mọi người đối với thẻ bài của mình luôn che giấu rất cao thâm, nhưng thẻ bài của Thẩm Dịch lại không bao nhiên người không biết.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Dịch bị bên ngoài lên án là người tự đại nhất.
Nói tới đây, liền không thể không giới thiệu sự hình thành của thẻ bài thế giới.
Đầu tiên là thẻ bài, nó có được tính dai được Chế Thẻ Sư dùng tinh thần lực chế tạo thành, chủng loại nhiều không kể xiết, tác dụng cũng hoa hoè loè loẹt.
Tinh thần lực cao thấp từ khi sinh ra đã được quyết định tốt, giống như Thẩm Dịch cùng Thẩm Nhĩ vừa sinh ra đã đứng ở đỉnh điểm S cấp - tinh thần lực giả.
Tính dai tinh thần lực có thể vẽ ở trên thẻ bài, số lượng thưa thớt, đa số tinh thần lực giả đều là Chiến Thẻ Sư.
Chiến Thẻ Sư như tên đoán nghĩa đó là người dùng tinh thần lực sử dụng thẻ bài chiến đấu. Đương nhiên, Chế Thẻ Sư cũng có thể sử dụng thẻ bài, nhưng giống như không có bao nhiêu người sẽ song tu.
Sỡ dĩ nói như vậy, liền không thể không nói đến sự trưởng thành của Chiến Thẻ Sư.