Thẩm Dịch vừa đến gần, Thẩm Nhĩ lập tức dừng chân dơ cao túi đựng rác, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Thẩm Dịch.
Hiện tại là thời điểm nói về rác rưởi sao?
Không đợi Thẩm Dịch thuyết giáo, Thẩm Nhĩ giống như nhớ tới cái gì, vươn tay béo nhỏ vào túi đào đào, móc ra mấy cái bánh bao.
“Ca ca, đây là bánh bao Mộ ca ca tặng cho em, còn có kẹo mà các gia gia bà bà thúc thúc a di tặng, tất cả đều cho ca ca nè!”
Bé bánh bao nuốt nuốt nước miếng, cưỡng bách chính mình thu hồi ánh mắt.
Lại nhặt rác rưởi nuôi gia đình, lại ở bên ngoài mang đồ ăn dọn về nhà, cái này làm hắn như thế nào có thể mở miệng giáo dục.
Lấy lại tinh thần nhìn Mộ Thiên Tinh ở một bên xem kịch vui, cùng với các tiền bối đứng xa xa xem náo nhiệt, Thẩm Dịch đem lửa nóng trong mắt thu hồi, cảm tạ từng tiền bối.
Trong ánh mắt trêu chọc của các tiền bối, Thẩm Dịch căng da đầu tiếp nhận túi rác cùng bánh bao kẹo của muội muội, ôm nhóc con trở về.
Bị ca ca ôm trong ngực đi hướng về nhà, Thẩm Nhĩ nhận thấy được bầu không khí không đúng, có chút khẩn trương hỏi: “Ca ca, anh không cao hứng sao?”
Thẩm Nhĩ đứng hình không trả lời được, nửa ngày sau mới tìm về được thanh âm nói: “Nhĩ Nhĩ vì sao cảm thấy ca ca nghèo?”
Theo lý thuyết, trẻ con không nên có khái niệm về tiền bạc, cho dù là hắn khi còn nhỏ phá phách cũng chưa từng bị cắt xén chi tiêu ăn vặt, giống như muội muội của hắn vừa ngoan lại ngọt mềm mại như kẹo bông giòn càng không nên bị trong nhà bạc đãi, không thể hiểu nổi bé bánh bao luôn có vả mặt lo lắng ở cùng hắn sẽ bị thiếu ăn thiếu mặc.
“Bởi vì bố mẹ nói ca ca rất vất vả!”
Ngày hôm qua, ca ca cho bé ăn ngon, hai người lại là anh em ruột, cho nên ở trong lòng Thẩm Nhĩ, chính mình cùng ca ca là một nhà, là bạn tốt.
Thẩm Nhĩ chớp chớp mắt, không chút băn khăn cùng với ca ca những lời nói không thể nói với bố mẹ:
“Bố mẹ thường xuyên trốn Nhĩ Nhĩ nói ca ca rất vất vả, có một lần mẹ còn trộm khóc!”
Đừng nhìn Nhĩ Nhĩ nhỏ, nhưng trẻ con đối với cảm xúc của người nhà mẫn cảm nhất. Đừng nhìn ngày thường bố mẹ luôn nói ca ca lười, đôi mắt đều mang ý cười, nhưng thời điểm nói ca ca vất vả, bọn họ lại khổ sở.
Thẩm Dịch nhảy dựng lên, có chút không thể tin được cường thế mẫu thân hoá ra cũng có thời điểm khóc: “Mẹ khóc? Chuyện khi nào?”
“Chắc là mấy tháng trước, Tiểu Ngoan nói bọn họ hình như đang xem cái gì thi đấu, sau đó mẹ khóc, bố cũng rất tức giận, vẫn luôn chỉ vào màn hình mắng người.”
Thẩm Nhĩ nhìn Tiểu Ngoan chứng thực ở phía sau, sau khi được nó khẳng định, lúc này mới tự tin kể cho ca ca.
Mấy tháng trước? Thẩm Dịch có chút suy đoán, lại hỏi Tiểu Ngoan vài câu, xác định được thời gian là trận chung kết thẻ bài đại tái.
Trận chung kết đó hắn thắng được cũng không dễ dàng, hơn nữa hắn vẫn luôn không có nhân duyên gì. Sau khi sức cùng lực kiệt thắng được thi đấu, còn suýt bị người ủng hộ đối thủ đánh lén, đến tận bây giờ ở trên mạng, nhiệt độ mắng hắn vẫn còn cao.
Thẩm Dịch đối với loại thanh âm này đã quen, không nghĩ tới, mặc dù hắn không để ý, bố mẹ lại không cách nào tiếp thu con trai bị đối đãi như vậy.
Thẩm Dịch không nghĩ tới bố mẹ lại chú ý trận đấu, có chút ngẩn ngơ. Hắn nhớ tới, sau khi kết thúc trận đấu, bố mẹ nhìn qua rất cai hứng, không nghĩ tới sau lưng còn có chuyện này.
“Không chỉ chuyện này, dù sao có nhiều thời điểm, nhìn bố mẹ trông rất tức giận.”
Thẩm Nhĩ như người lớn mà thở dài, tuy rằng bố mẹ không nói cho bé, nhưng bé thông minh, không chỉ biết ca ca ở bên ngoài nhặt rác rưởi vất vả, cùng biết có nhiều người sẽ cùng hắn đoạt rác rưởi.
Nghĩ đến đây, đôi tay của Thẩm Nhĩ nâng lên mặt của ca ca, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Nhĩ Nhĩ sẽ giúp ca ca, ai cũng không thể cùng ca ca đoạt rác rưởi!”
Bé vừa mới hỏi qua, hôm nay những gia gia bà bà thúc thúc a di đó đều sẽ không đi đoạt rác rưởi với ca ca. Bé đã trở thành bạn tốt với họ, tranh thủ đạt được sự đồng ý của mọi người, sau đó nhận thầu nhặt rác rưởi ở khu vực này. Như vây, bọn họ nhắt rác rưởi sẽ không cần cùng người khác đánh nhau nha!
Thẩm Nhĩ bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực trong người.
???